Monday, November 4, 2013

BFG -- Chapter 10



NƯỚC SỦI-ÙNG-ỤC VÀ CƠN PHÊ-TÁI-TÊ

Tới giờ Sophie mới thấy cực đói, và thật khát nữa. Nếu ở nhà, cô đã chén xong bữa sáng từ lâu rồi.
            “Chú có chắc là không gì quanh đây ăn được, trừ thứ dưa nuốt-không-trôi bốc mùi gớm ghiếc này không?” Cô hỏi.
            “Chả có cóc khô gì cả!” Chú KLTBTT đáp.
            “Trong trường hợp đó, liệu cháu có thể xin ít nước?” Cô hỏi tiếp.
            “Nước hở?” Chú KLTBTT nhíu mày hỏi lại. “Nước là gì?”
            “Bọn cháu uống nó,” Sophie đáp. “Thế chú uống gì?”
            “Nước sủi-ùng-ục,” chú KLTBTT cho biết. “Tất cả khổng lồ đều uống nước sủi-ùng-ục.”
            “Nó có kinh như dưa nuốt-không-trôi không?” Sophie hỏi.
            “Kinh á!” Chú KLTBTT kêu lên. “Còn khuya nhá! Nước sủi-ùng-ục vừa ngọt vừa sảng khoái!” Chú ta đứng lên, tới bên cái tủ tường to tướng thứ hai. Chú ta mở tủ, lôi cái chai thủy tinh cao tới 6 foot ra. Chất lỏng trong chai có màu xanh lục, và chai còn phân nửa.
            “Đây chính là nước sủi-ùng-ục!” Chú ta la lên, hãnh diện cầm cái chai giơ lên cao, như thể nó chứa thứ rượu gì đó quý hiếm lắm. “Nước sủi-ùng-ục kêu phì phì ngon tuyệt cú mèo!” Chú ta kêu to, rồi lắc lắc cái chai, khiến thứ nước màu xanh lục sủi bọt như điên.
            “Nhìn kìa! Nó sủi sai rồi!” Sophie kêu lên. Mà đúng thế thật. Bong bóng, thay vì đi lên, sủi tăm trên bề mặt, thì lại đi xuống, sủi đầy ở dưới đáy. Một đám bọt màu xanh nhạt giờ bám ở dưới đáy chai.
            “Ý cháu là sao khi bảo nó sủi sai?” Chú KLTBTT hỏi.
            “Trong nước uống có ga của bọn cháu,” Sophie đáp, “bong bóng toàn đi lên, nổi ở trên thôi.”
            Đi lên mới sai á!” Chú KLTBTT kêu lên. “Cháu không thể nào có bong bóng đi lên được đâu! Đó là thứ rác rưởi dở hơi nhất ta từng nghe thấy đấy!”
            “Sao chú lại nói thế?” Sophie hỏi.
            “Cháu hỏi ta sao ư?” Chú KLTBTT kêu lên, vung vẩy cái chai to như thể đang chỉ huy dàn nhạc. “Ý cháu thực sự muốn nói với ta là, cháu không thấy tại sao bong bóng nổi lên thay vì chìm xuống là lỗi hâm hấp lắm à?”
            “Chú bảo thế là dở hơi. Giờ lại bảo thế là hâm hấp. Vậy là sao?” Sophie lịch sự hỏi.
            “Cả hai!” Chú KLTBTT kêu lên. “Bong bóng đi lên là lỗi vừa hâm hấp vừa dở hơi! Nếu không thấy tại sao lại thế, thì cháu hẳn chỉ quàng quạc như vịt vạc[1]! Nói loanh quanh thì đầu cháu hẳn chứa đầy ếch nhái với ruồi bọ, và ta phát ớn nếu biết sao cháu có thể nghĩ ngợi được cơ đấy!”
            “Sao bong bóng lại không đi lên được cơ chứ?” Sophie gặng hỏi.
            “Ta sẽ giải thích,” chú KLTBTT đáp. “Nhưng đầu tiên hãy nói ta nghe xem, thứ nước sủi-ùng-ục của bọn cháu thì cháu gọi là gì nào?”
            “Một là Coke,” Sophie đáp. “Hai là Pepsi. Có nhiều loại lắm ạ.”
            “Và bong bóng toàn đi lên hả?”
            “Chúng toàn đi lên thôi,” Sophie bảo.
            “Thật thảm họa!” Chú KLTBTT kêu lên. “Bong bóng đi lên thì thật là thảm họa!”
            “Chú vui lòng nói cho cháu biết tại sao chứ?” Sophie bảo.
            “Nếu cháu chịu lắng nghe kỹ càng, thì ta sẽ cố mà giải thích,” chú KLTBTT đáp. “Nhưng vì óc cháu đầy ruồi bọ, ta nghi cháu chả hiểu được đâu.”
            “Cháu sẽ cố hết sức,” Sophie kiên nhẫn đáp.
            “Thôi được rồi. Khi cháu uống cái thứ nước than cốc[2] của cháu,” chú KLTBTT bảo, “thì nó đi thẳng xuống bụng cháu. Phải không? Hay trái nào?[3]
            “Phải ạ,” Sophie đáp.
            “Và bong bóng cũng đi xuống bụng cháu. Phải hay trái nào?”
            “Lại phải ạ,” Sophie đáp.
            “Mà bong bóng lại sủi lên à?”
            “Dĩ nhiên là thế,” Sophie đáp.
            “Vậy có nghĩa là,” chú KLTBTT nói tiếp, “chúng bắn đùng đùng lên cổ họng rồi phọt ra ngoài mồm cháu, tạo thành tiếng ợ hơi ầm ĩ thấy ghê á!”
            “Thì đúng là thế,” Sophie đáp. “Nhưng thỉnh thoảng ợ hơi một tí có sao đâu? Thế cũng hay mà.”
            “Ợ hơi kinh lắm,” chú KLTBTT bảo. “Khổng lồ bọn ta không bao giờ làm thế.”
            “Nhưng với món đồ uống của chú,” Sophie hỏi, “chú gọi nó là gì nhỉ?”
            “Nước sủi-ùng-ục,” chú KLTBTT đáp.
            “Với món nước sủi-ùng-ục ấy,” Sophie bảo, “bong bóng trong bụng chú sẽ đi xuống, và kết quả có thể thành ra thứ gì đó còn kinh hơn.”
            “Sao lại kinh chứ?” Chú KLTBTT nhăn mặt hỏi.
            “Là vì,” Sophie đáp, mặt hơi ửng đỏ, “nếu bong bóng đi xuống, thay vì đi lên, thì chúng phải thoát ra chỗ khác, với âm thanh to hơn, thô bỉ hơn.”
            “Một cơn phê-tái-tê!” Chú KLTBTT kêu lên, tươi cười nhìn cô bé. “Khổng lồ bọn ta phê-tái-tê hoài! Phê-tái-tê là dấu hiệu hạnh phúc. Nó là nhạc trong tai ta! Cháu chắc mình không muốn nói là một cơn phê-tái-tê nho nhỏ lại bị đậu người cấm đấy chứ?”
            “Chuyện đó bị coi là cực kỳ thô lỗ ấy ạ,” Sophie bảo.
            “Nhưng thi thoảng cháu cũng phê-tái-tê đấy chứ?” Chú KLTBTT hỏi.
            “Ai mà chả phê-tái-tê, nếu đó là thứ các chú gọi,” Sophie bảo. “Vua hay hoàng hậu cũng phê-tái-tê. Tổng thống cũng phê-tái-tê. Các ngôi sao màn bạc quyến rũ cũng phê-tái-tê. Em bé tí ti cũng phê-tái-tê. Nhưng nơi cháu ở, nói ra chuyện đó thì không lịch sự lắm.”
            “Vớ va vớ vỉn![4]” Chú KLTBTT bảo. “Nếu mọi người đều phê-tái-tê, thì nói về nó có sao đâu? Giờ mình thử làm ngụm nước sủi này, và cháu sẽ thấy kết quả vui ve kêu luôn.” Chú KLTBTT lắc mạnh cái chai. Thứ nước màu xanh nhạt sủi bọt và bong bóng ầm ầm. Chú ta mở nắp ra và tợp một ngụm lớn.
            “Đã văn đời!” Chú ta reo lên. “Ta thích nó!”
            Chú KLTBTT đứng yên một chốc, và vẻ ngất ngây cao độ tỏa khắp gương mặt nhăn nheo của chú. Rồi thình lình đất trời bừng nở, chú ta thả ra một tràng âm thanh to tướng, thô bỉ nhất mà Sophie từng nghe thấy trong đời. Chúng khiến tường hang rung lên như sấm động và mớ chai lọ kêu leng keng trên kệ. Nhưng kinh ngạc hơn cả là lực của loạt phóng nổ ấy nhấc chú khổng lồ rời khỏi mặt đất, bay lên trời hệt như tên lửa vậy.
            Ố de!” Chú ta kêu lên, khi đáp xuống lại mặt đất. “Giờ tới lượt cháu phê-tái-tê nào!”
            Sophie phá ra cười. Cô không kiềm lại được.
            “Tự xử đi mà!” Chú KLTBTT kêu lên, chìa miệng chai to tướng về phía cô bé.
            “Chú không có ly à?” Sophie hỏi.
            “Không ly tách gì cả. Chỉ có chai thôi.”
            Sophie mở miệng, và chú KLTBTT nhẹ nhàng đưa cái chai về phía trước, đổ một ít thứ nước sủi-ùng-ục tuyệt vời kia vào cổ họng cô bé.
            Ối giời ơi, nó mới ngon làm sao! Nó ngọt và thật sảng khoái. Nó có vị va-ni và kem, cùng mùi mâm xôi phơn phớt nhẹ. Bong bóng tạo ra cũng thật tuyệt. Sophie thật sự có thể thấy chúng nhảy nhót, nổ tí tách trong bụng mình. Thật là cảm giác đáng kinh ngạc. Như thể có hàng trăm người tí hon đang múa may điệu jig trong đó, và họ dùng chân cù cô vậy. Thật thú vị.
            “Thích quá đi thôi!” Cô kêu lên.
            “Đợi đã,” chú KLTBTT bảo, phe phẩy đôi tai.
            Sophie có thể cảm thấy bong bóng đang di chuyển thấp dần, thấp dần trong bụng mình, rồi thình lình, không tránh được, một tiếng nổ ầm vang. Nó to như tiếng kèn trumpet và cô cũng làm tường hang rung rinh với âm nhạc và sấm động.
            “Hoan hô!” Chú KLTBTT la to, vung vẩy cái chai. “Cháu mới làm mà giỏi ghê! Mình uống thêm tí nữa nhé!”
           


[1] Chú KLTBTT chế ra cụm từ ‘as quacky as a duckhound’, ý bảo Sophie là thùng rỗng kêu to.
[2] Chế từ ‘coke’ (nước coca-cola, than cốc) thành ‘cokey’.
[3] Dùng sai chữ, thay vì ‘right’ or ‘wrong’ (‘đúng’ hay ‘sai’) thì lại dùng ‘right’ or ‘left’ (‘phải’ hay ‘trái’).
[4] Nói nhịu ‘ridiculous’ thành ‘redunculous’.

No comments:

Post a Comment