Friday, November 8, 2013

BFG -- Chapter 14



NHỮNG GIẤC MƠ

Chú KLTBTT ngồi tại cái bàn lớn trong hang, chú đang làm việc nhà.
            Sophie ngồi xếp bằng trên mặt bàn gần đấy, nhìn chú ta làm việc.
            Lọ thủy tinh đựng giấc mơ đẹp duy nhất mà họ bắt được trong ngày để ở giữa hai người bọn họ.
            Chú KLTBTT, bằng sự cẩn thận và kiên nhẫn cao độ, đang dùng bút chì to tướng viết gì đó lên mẩu giấy.
            “Chú viết gì vậy?” Sophie hỏi.
            “Mọi giấc mơ đều có nhãn hiệu đặc biệt trên lọ,” chú KLTBTT đáp. “Chứ không sao ta kiếm ra thứ mình cần lúc vội vã chứ?”
            “Nhưng đúng là chú có thể phân loại giấc mơ chỉ bằng cách nghe chúng thôi à?” Sophie hỏi.
            “Đúng thế,” chú KLTBTT đáp, không nhìn lên.
            “Nhưng bằng cách nào chứ? Có phải chúng kiểu gì thì kiểu cũng kêu vo ve ò è phải không?”
            “Cháu ít nhiều nói đúng đấy,” chú KLTBTT bảo. “Mọi giấc mơ trên đời này đều phát ra thứ nhạc vo-ve-ò-è khác nhau. Và đôi tai to bự lộn xộn của ta có thể nghe được thứ nhạc ấy.”
            “Nhạc, ý chú là giai điệu hả?”
            “Ý ta không phải giai điệu.”
            “Vậy ý chú là gì?”
            “Đậu người có nhạc của riêng mình, phải hay trái nào?”
            “Phải ạ,” Sophie đáp. “Nhiều nhạc lắm ạ.”
            “Và thỉnh thoảng đậu người hết buồn bực là nhờ nghe thứ âm nhạc tuyệt diệu. Họ đẩy lùi sự run sợ xuống sống lưng. Phải hay trái nào?”
            “Phải ạ,” Sophie đáp.
            “Vậy nên âm nhạc đang nói gì đó với họ. Nó đang gửi đi thông điệp. Ta không nghĩ đậu người hiểu thông điệp đó là gì, nhưng họ vẫn cứ thích nó.”
            “Đúng thế ạ,” Sophie đáp.
            “Nhưng vì có cặp tai phe phẩy này,” chú KLTBTT bảo, “nên ta không chỉ nghe thấy thứ nhạc các giấc mơ phát ra, mà còn hiểu được nó nữa.”
            “Ý chú hiểu là sao?” Sophie hỏi.
            “Là ta có thể đọc nó ấy,” chú KLTBTT bảo. “Nó nói với ta. Như ngôn thuật ấy.”
            “Cháu thấy chuyện đó khó tin đấy,” Sophie bảo.
            “Ta cá là cháu khó tin cả chuyện ốc-yếm-lấp-liếm,” chú KLTBTT bảo, “và làm cách nào chúng từ các ngôi sao tới đây thăm bọn ta.”
            “Dĩ nhiên cháu chả tin chuyện đó,” Sophie đáp.
            Chú KLTBTT nặng nề nhìn cô bé bằng đôi mắt to tướng của mình. “Ta hi vọng cháu bỏ quá cho ta,” chú ta bảo, “nếu ta bảo cháu là đậu người cứ nghĩ mình rất thông minh, song lại không như thế. Hầu hết bọn họ đều là những kẻ chả-nhiều-nhặn-gì và bi-te-bé-tí[1].”
            Xin chú nói lại nào,” Sophie bảo.
            “Vấn đề với đậu người là,” chú KLTBTT bảo tiếp, “họ hoàn toàn không chịu tin vào bất cứ thứ gì cho tới khi thực sự nhìn thấy nó ngay trước hai cái lỗ-khìn-khịt của mình. Dĩ nhiên ốc-yếm-lấp-liếm có tồn tại. Ta gặp bọn chúng thường xuyên. Ta còn huyên thuyên với chúng nữa.” Chú ta khinh khỉnh quay đi, không nhìn Sophie và trở lại với việc viết nhãn của mình. Sophie phải nhoài tới để đọc xem chú ta viết gì. Những chữ viết in hoa to tướng, nhưng không nói lên được nhiều điều. Đây là một cái:

GIẤC MƠ NÀY KỂ CHUYỆN TỚ LÀM THẾ NÀO CỨU THẦY GIÁO MÌNH KHỎI CHẾT ĐUỐI. TỚ NHẢY TỪ TRÊN CẦU XUỐNG SÔNG, KÉO THẦY GIÁO LÊN BỜ, RỒI BAN CHO ÔNG ẤY NỤ HÔN TỬ THẦN!
           
“Nụ hôn cơ?” Sophie hỏi.
            Chú KLTBTT ngừng viết, chậm rãi ngẩng đầu lên. Mắt chú nhìn mặt Sophie. “Ta từng nói với cháu rồi,” chú khẽ khàng bảo, “rằng ta chưa bao giờ có cơ hội được tới trường. Ta mắc đầy lỗi. Đó không phải lỗi của ta. Ta cố hết sức rồi. Cháu là một cô bé nhỏ nhít đáng yêu, nhưng hãy nhớ rằng bản thân cháu cũng không phải là một Cô nàng Biết tuốt.”
            “Cháu xin lỗi,” Sophie bảo. “Cháu thật sự là thế. Thật thô lỗ khi cứ sửa lưng chú hoài.”
            Chú KLTBTT nhìn chằm chặp cô một lúc lâu, rồi chú ta cúi đầu xuống chăm chú chậm rãi viết tiếp.
            “Thành thực nói cho cháu biết đi,” Sophie bảo. “Nếu chú thổi giấc mơ này vào phòng khi cháu đang ngủ, liệu cháu có thật mơ thấy mình cứu thầy giáo khỏi chết đuối bằng cách nhảy từ trên cầu xuống sông không?”
            “Còn hơn thế,” chú KLTBTT đáp. “Hơn một chút. Nhưng ta không thể bô lô ba la toàn bộ giấc mơ mò mẫm chết tiệt này trên mẩu giấy xíu xiu được. Dĩ nhiên là còn nhiều hơn thế.”
            Chú KLTBTT đặt bút chì xuống, áp một cái tai to lại gần chiếc lọ. Trong khoảng 30 giây, chú ta chăm chú lắng nghe. “Ừ,” chú ta nói, nghiêm nghị gục gặc đầu. “Giấc mơ này diễn tiến rất hay. Nó có một kết cục rất hậu-hĩ-ngọt-ngào.”
            “Nó kết thúc ra sao?” Sophie hỏi. “Vui lòng kể cho cháu nghe đi.”
            “Cháu sẽ mơ thấy,” chú KLTBTT bảo, “vào buổi sáng sau ngày cháu cứu thầy mình, cháu đến trường và thấy 500 học sinh đang ngồi trong hội trường, cả các giáo viên nữa, và thầy hiệu trưởng đứng dậy nói, ‘Tôi muốn toàn trường vỗ tay hoan hô Sophie ba lần vì em đã rất dũng cảm, cứu được thầy dạy môn Đại số đáng mến của chúng ta, Thầy Figgins, người không may bị cô Thể dục của chúng ta, Cô Amelia Upscotch xô ngã từ trên cầu xuống sông. Vậy hãy hoan hô Sophie ba lần nào!” Rồi toàn trường vỗ tay như điên, hò reo nào là làm tốt lắm, hoan hô bạn, thậm chí sau đó, bất cứ khi nào cháu làm toán bị bí-rì-rì, bị hỏng-hong-hóc, thì Thầy Figgins vẫn cho cháu 10/10 lại còn phê Làm tốt lắm Sophie vào vở bài tập. Rồi cháu thức dậy.”
            “Cháu thích giấc mơ ấy,” Sophie bảo.
            “Dĩ nhiên cháu thích rồi,” chú KLTBTT bảo. “Đó là một thầy-pháp-tài-tình mà.” Chú ta liếm phía sau cái nhãn rồi dán nó lên lọ. “Ta thường viết nhiều hơn thế lên nhãn,” chú ta bảo. “Nhưng cháu đang ngó ta, làm ta lập cà lập cập.”
            “Vậy cháu ra chỗ khác ngồi,” Sophie bảo.
            “Đừng đi,” chú ta đáp. “Nhìn vô lọ cẩn thận và ta nghĩ cháu sẽ thấy giấc mơ này.”
            Sophie lom lom nhìn cái lọ, và kìa, chắc thế rồi, cô thấy đường nét mờ nhạt của thứ gì đó to bằng quả trứng gà. Nó có chút màu sắc, màu nước biển xanh lục nhạt, mềm mại, lung linh, rất đẹp. Nó nằm đó, trông như con sứa biển màu xanh lục thuôn nhỏ, dưới đáy lọ, thật yên ắng, nhưng cũng đập nhè nhẹ, toàn thân chuyển động vào ra rất nhẹ nhàng, như thể nó đang thở vậy.
            “Nó chuyển động kìa!” Sophie kêu lên. “Nó còn sống!”
            “Dĩ nhiên nó còn sống.”
            “Chú cho nó ăn gì?” Sophie hỏi.
            “Nó không cần ăn gì cả,” chú KLTBTT bảo cô.
            “Vậy thật độc ác,” Sophie bảo. “Mọi thứ còn sống đều cần tới thức ăn kiểu gì đó. Cây cối hoa màu cũng thế.”
            “Gió bắc sống đấy,” chú KLTBTT bảo. “Nó chuyển động. Nó chạm vào má và tay cháu. Nhưng có ai cho nó ăn đâu.”
            Sophie làm thinh. Chú khổng lồ kỳ lạ này làm rối trí cô. Chú ta như đang dẫn cô đến những điều bí hiểm, vượt quá sự hiểu biết của cô.
            “Giấc mơ không cần bất cứ thứ gì,” chú KLTBTT bảo tiếp. “Nếu là giấc mơ tốt, nó sẽ yên lặng chờ, chờ mãi cho tới khi được thả ra, đi làm công việc của mình. Nếu là giấc mơ xấu, nó sẽ tìm cách thoát ra ngoài.”
            Chú KLTBTT đứng dậy, đi về phía một trong số các kệ, đặt cái lọ vừa được ghi nhãn vào giữa hàng ngàn cái khác.
             “Xin chú vui lòng cho cháu xem vài giấc mơ khác được không?” Sophie hỏi chú ta.
            Chú KLTBTT dè dặt. “Trước đây chưa ai từng xem chúng,” chú bảo. “Nhưng có lẽ cuối cùng ta cũng phải cho cháu liếc qua tí.” Chú nhấc cô lên, đặt cô trên lòng bàn tay to lớn của mình. Chú mang cô lại chỗ đám kệ. “Đằng này là mấy giấc mơ tốt,” chú ta bảo. “Những thầy-pháp-tài-tình.”
            “Chú đưa cháu lại gần hơn để cháu có thể đọc mấy cái nhãn được không?” Sophie bảo.
            “Nhãn chỉ nói đôi chút về nó thôi,” chú KLTBTT đáp. “Giấc mơ thường dài hơn thế. Nhãn chỉ để nhắc ta nhớ.”
            Sophie bắt đầu đọc mớ nhãn. Cái đầu tiên dường như dài vừa đủ với cô. Nó được viết vòng quanh lọ, nên khi đọc, cô phải xoay cái lọ. Đây là thứ nó viết:

HÔM NAY TỚ NGỒI TRONG LỚP VÀ PHÁT HIỆN RA RẰNG NẾU NHÌN THẬT LÂU VÀO CƠ GIÁO THEO MỘT CÁCH ĐẠT BIỆT, THÌ TỚ CÓ THỂ LÀM CÔ ẤY LĂNG RA NGỦ. VẬY NÊN TỚ CỨ NHÌN CHẰM CHẰM VÀO CÔ ẤY, VÀ CUỐI CÙNG CÔ ẤY GỤC ĐẦU XUỐNG BÀN, NGỦ SAY SƯA VÀ NGÁI RẤT TO. RỒI THẦY HIỆU TRƯỞNG BƯỚC VÀO VÀ THẦY GÀO TO, ‘DẬY NGAY CÔ PLUMRIDGE! SAO CÔ DÁM NGỦ TRONG LỚP HẢ! ĐI LẤY NÓN, ÁO KHÓC RỒI RỜI TRƯỜNG NGAY LUÔN! CÔ BỊ ĐUỔI!’ NHƯNG TRONG CHỚP MẮT TỚ KHIẾN THẦY HIỆU TRƯỞNG CŨNG LĂN RA NGỦ, ÔNG ẤY TỪ TỪ GỤC XUỐNG SÀN NHƯ KHỐI THẠCH ĐÔNG, RỒI ÔNG NẰM ĐÓ MỘT ĐỐNG, NGÁY CÒN TO HƠN CÔ PLUMRIDGE. VÀ RỒI TỚ NGHE TIẾNG MẸ KÊU, DẬY NGAY, BỮA XÁNG XONG RÙI[2].

            “Giấc mơ thật buồn cười,” Sophie bảo.
            “Đó là một quả-chuông-kêu-kính-coong,” chú KLTBTT bảo. “Nó lẩn thẩn lắm.”
            Trong lọ, ngay dưới cái nhãn, Sophie có thể thấy một giấc mơ đang ngả lưng ngủ yên lành dưới đáy lọ, nó đập nhè nhẹ, y như giấc mơ màu nước biển xanh lục, dù có to hơn một chút.
            “Chú có tách bạch giấc mơ dành cho con trai với giấc mơ dành cho con gái không?” Sophie hỏi.
            “Dĩ nhiên rồi,” chú KLTBTT bảo. “Nếu ta thổi giấc mơ con gái cho một đứa con trai, thì dù đó là giấc mơ con gái cực kỳ hay ho, thì đứa con trai cũng sẽ thức dậy, nghĩ đây thật là một giấc mơ lộn xộn ngớ ngẩn kỳ cục điên khùng làm sao.”
            “Con trai sẽ nghĩ thế thật,” Sophie đáp.
            “Còn đây trên kệ này là những giấc mơ con gái,” chú KLTBTT bảo.
            “Cháu có thể đọc một giấc mơ con trai không?”
            “Được chứ,” chú KLTBTT đáp, rồi chú nhấc cô bé lên kệ cao hơn. Nhãn dán trên cái lọ chứa giấc-mơ-con-trai gần nhất ghi thế này:

TỚ TỰ MÌNH LÀM MỘT ĐÔI GIÀY HÚT CỰC HÓM VÀ KHI MANG NÓ, TỚ CÓ THỂ ĐI LÊN TƯỜNG BẾP, BĂNG QUA TRÀN NHÀ, Ừ, TỚ ĐANG ĐI TRÊN TRÀN LỘN ĐẦU XUỐNG ĐẤT THÌ CHỊ TỚ BƯỚC VÀO, CHỊ ẤY HÉT TOÁNG LÊN Y NHƯ MỌI KHI, LÀ MÀY ĐANG LÀM CÁI QUÁI GÌ TRÊN TRÀN VẬY, TỚ BÈN NHÌN XUỐNG, MỈM CƯỜI BẢO, EM BẢO CHO CHỊ BIẾT, CHỊ KHIẾN EM MUỐN NHẢY DỰNG LÊN TƯỜNG[3] VÀ GIỜ CHỊ LÀM ĐƯỢC RỒI ĐÓ.
           
“Cháu thấy cái này ngớ ngẩn quá,” Sophie bảo.
            “Con trai không thấy thế,” chú KLTBTT nhăn nhở cười đáp lại. “Đó là một quả-chuông-kêu-kính-coong nữa. Giờ chắc cháu xem đủ rồi.”
            “Để cháu đọc thêm giấc-mơ-con-trai này cái đã,” Sophie bảo.
            Cái nhãn tiếp theo ghi:

ĐIỆN THỌI NHÀ TỚ REO VÀ BỐ TỚ NHẤC NÓ LÊN, TRỊNH TRỌNG BẢO BẰNG GIỌNG HAY NÓI TRÊN ĐIỆN THOẠI LÀ, ‘NHÀ SIMPKIN NGHE ĐÂY’. RỒI MẶT ÔNG ẤY TRẮNG BỊCH RA, GIỌNG THÌ NGHE RỨT BUỒN CƯỜI MÀ RẰNG, ‘CÁI GÌ! AI CƠ?’ RỒI ÔNG ẤY BẢO, ‘VÂNG THƯA NGÀI TÔI HIỂU NGÀI NHƯNG CHẮC NGÀI MUỐN NÓI CHUYỆN VỚI TÔI CHỨ KHÔNG PHẢI VỚI THẰNG CON CỦA TÔI ĐÚNG KHÔNG?’ MẶT BỐ MÌNH TỪ TRẮNG CHUYỂN SANG TÍM ĐẬM VÀ ÔNG ẤY NGÁP NGÁP Y NHƯ CÓ CON TUM HÙM KẸT TRONG CỔ HỌNG, RỒI CUỐI CÙNG ÔNG ẤY BẢO, ‘VÂNG THƯA NGÀI RẤT TỐT THƯA NGÀI TÔI SẼ BẢO NÓ THƯA NGÀI’ RỒI ÔNG ẤY ĐƯA ĐIỆN THOẠI CHO MÌNH, BẢO BẰNG GIỌNG ĐẦY KÍNH TRỌNG LÀ ‘CON CÓ BIẾT TỔNG THỐNG HOA KỲ KHÔNG?’ VÀ TỚ BẢO, ‘KHÔNG, NHƯNG CON CHO LÀ ÔNG ẤY BIẾT CON.’ RỒI TỚ CÓ CUỘC TRÒ CHUYỆN LÂU TRÊN ĐIỆN THOẠI, NÓI MẤY CHUYỆN KIỂU NHƯ, ‘ĐỂ ĐÓ CHO TÔI, THƯA NGÀI TỔNG THỐNG. NGÀI SẼ KHIẾN NÓ RỐI TINH RỐI MÙ NẾU LÀM THEO CÁCH ẤY.’ VÀ MẮT BỐ TỚ LỒI CẢ RA, RỒI TỚ NGHE GIỌNG THẬT CỦA BỐ TỚ BẢO, DẬY NGAY ĐỒ LƯỜI THỐI THÂY, NẾU KHÔNG MÀY SẼ TRỄ HỌC ĐẤY.
           
“Bọn con trai hâm thật,” Sophie bảo. “Cho cháu đọc cái này nữa nhé.” Sophie đọc cái nhãn tiếp theo:

TỚ ĐANG TẮM THÌ PHÁT HIỆN RA LÀ NẾU NHẤN VÀO RÚN THÌ MỘT CẢM GIÁC BUỒN CƯỜI SẼ LAN RA KHẮP NGỜI VÀ THÌNH LÌNH CHÂN TỚ KHÔNG CÒN Ở ĐÓ TAY TỚ CŨNG THẾ. THẬT RA TỚ ĐÃ HOÀN TOÀN VÔ HÌNH. TỚ VẨN Ở ĐÓ NHƯNG CHẢ AI THẤY TỚ, CẢ TỚ CŨNG CHẢ THẤY NỮA LÀ. VẬY NÊN MẸ VÀO VÀ BẢO, ‘CON TÔI ĐÂU? NÓ MỚI Ở TRONG BỒN MỘT PHÚT TRƯỚC, CÒN CHƯA TẮM TÁP XONG CƠ MÀ!’ THẾ LÀ TỚ BẢO, ‘CON ĐÂY,’ MẸ LẠI HỎI, ‘Ở ĐÂU?’ TỚ LẠI BẢO, ‘Ở ĐÂY!’ MẸ LẠI HỎI, ‘Ở ĐÂU?’ TỚ LẠI BẢO, ‘Ở ĐÂY!’ RỒI MẸ HÉT LÊN, ‘HENRY! LÊN ĐÂY NHANH LÊN!’ VÀ KHI BỐ TỚ CHẠY BỔ VÀO THÌ TỚ ĐANG TẮM, VÀ BỐ NHÌN THẤY BỌT XÀ PHÒNG NỔI LÊN TRONG KHÔNG KHÍ NHƯNG DĨ NHIN ÔNG ẤY KHÔNG THẤY TỚ VÀ ÔNG ẤY LA LÊN, ‘MÀY Ở ĐÂU HỞ NHÓC?’ TỚ BẢO, ‘Ở ĐÂY,’ BỐ LẠI HỎI, ‘Ở ĐÂU?’ TỚ LẠI BẢO, ‘Ở ĐÂY!’ BỐ LẠI HỎI, ‘Ở ĐÂU?’ TỚ LẠI BẢO, ‘Ở ĐÂY!’ RỒI ÔNG ẤY KÊU, ‘BỌT XÀ PHÒNG, TRỜI ƠI! BỌT XÀ PHÒNG! NÓ BAY TRONG KHÔNG KHÍ!’ VÀ RỒI TỚ LẠI NHẤN VÀO RÚN MÌNH RỒI TỚ HIỆN HÌNH LÊN. BỐ THÌ QUÁ HÀO HỨNG, ÔNG ẤY BẢO, ‘MÀY LÀ THẰNG NHÓC TÀNG HÌNH!’ VÀ TỚ BẢO, ‘GIỜ CON ĐI LÀM TÍ TRÒ VUI ĐÂY,’ THẾ LÀ KHI RA KHỎI NHÀ TẮM, TỚ LAU KHÔ MÌNH RỒI KHOÁC ÁO CHOÀNG TẮM PHỤ NỮ, MANG DÉP LÊ, RỒI LẠI NHẤN VÀO RÚN ĐỂ TÀNG HÌNH, ĐI RA PHỐ, XUỐNG ĐƯỜNG. DĨ NHIÊN CHỈ MÌNH TỚ TÀNG HÌNH CHỨ MỌI THỨ TỚ MẶC THÌ KHÔNG, CHO NÊN KHI NGỜI TA NHÌN THẤY TẤM ÁO CHOÀNG TẮM VÀ ĐÔI DÉP TRÔI NỔI DỌC PHỐ MÀ CHẢ CÓ AI BÊN TRONG THÌ MỌI NGỜI HOẢNG HỐT, LA LÊN, ‘MA! MỘT CON MA!’ NGỜI TA LA BÊN TRÁI BÊN PHẢI RỒI ĐÁM CẢNH SÁT TO KHỎE CHẠY TÉ KHÓI VÀ HAY NHẤT LÀ TỚ THẤY THẦY GRUMMIT, THẦY DẠY ĐẠI SỐ CỦA TỚ ĐANG RA KHỎI QUÁN RƯỢU, TỚ BÈN TẠT QUA THẦY RỒI KÊU, ‘HÙ!’ THẦY ẤY LIỀN HÉT TOÁNG CẢ LÊN, CHẠY ÀO VÀO LẠI QUÁN RƯỢU, VÀ RỒI TỚ TỈNH DẬY, VUI NGẤT TRỜI ÔNG ĐỊA LUÔN.

“Thật ngớ ngẩn quá đi thôi,” Sophie bảo. Đồng thời, cô không kiềm được việc cúi xuống, ấn vào rốn mình xem nó có tác dụng hay không. Chả có gì xảy ra cả.
“Giấc mơ là thứ rất bí ẩn,” chú KLTBTT bảo. “Đậu người không tài nào hiểu nổi chúng đâu. Ngay cả các giáo sư có đầu óc nhất cũng chả hiểu được chúng. Cháu xem đủ chưa?”
“Nốt cái cuối cùng,” Sophie bảo. “Cái này đây.”
Cô bắt đầu đọc:

TỚ ĐÃ VIẾT MỘT CUỐN SÁCH VÀ NÓ HẤP DỮN ĐẾN ĐỘ KHÔNG AI MUỐN ĐẶT XUỐNG. NGAY KHI ĐỌC DÒNG ĐẦU TIÊN BẠN ĐÃ DÍNH LẸO VÀO NÓ ĐẾN ĐỘ KHÔNG DỪNG LẠI ĐƯỢC KHI CHƯA TỚI TRANG CUỐI. TRONG THÀNH PHỐ NGỜI NGỜI ĐỀU ĐI ĐỤNG ĐẦU VÀO NGỜI KHÁC, VÌ MẶT HỌ CẮM CẢ VÀO SÁCH, VÀ CÁC NHOA SĨ VỪA ĐỌC SÁCH, VỪA CỐ HÀN RĂNG CỎ, NHƯNG CHẢ AI PHIỀN CẢ VÌ HỌ CŨNG ĐANG ĐỌC KHI NGỒI TRÊN GHẾ NHOA KHOA. TÀI XẾ CŨNG ĐỌC KHI LÁI XE VÀ XE CỘ ĐỤNG NHAU ẦM ẦM KHẮP CẢ NƯỚC. BÁC SĨ PHẪU THUẬT NÃO ĐỌC NÓ KHI MỔ NÃO CÒN PHI CÔNG MÁI BAI THÌ ĐỌC NÓ VÀ LÁI TỚI TIMBUCTOO THAY VÌ TỚI LUÂN ĐÔN. CẦU THỦ BÓNG ĐÁ ĐỌC NÓ TRÊN SÂN CỎ VÌ KHÔNG ĐẶT XUỐNG ĐƯỢC CÒN CÁC VẬN ĐỘNG VIÊN OLIMPICK ĐỌC KHI ĐANG CHẠI. MỌI NGƯỜI MUỐN THẤY CHUYỆN GÌ SẼ XẢY RA TRONG SÁCH TỚ, VÀ KHI TỈNH DẬY, TỚ VẪN THẤY TRONG LÒNG RỘN RÀNG HÀO HỨNG MUỐN TRỞ THÀNH MỘT NHÀ VĂNG VĨ ĐẠI NHẤT MÀ THẾ GIỚI TỪNG BIẾT TỚI, CHO TỚI KHI MẸ TỚ VÀO VÀ BẢO, TỐI QUA MẸ XEM VỞ BÀI TẬP TIẾNG ANH CỦA CON VÀ CHÍNH TẢ CỦA CON THẤY GHIA, CÒN TRỌNG ÂM CỦA CON CŨNG THÍA.

“Giờ thế là đủ,” chú KLTBTT bảo. “Còn ti tỉ chai lọ mà tay ta cầm cháu thì mỏi nhừ lắm rồi.”
“Cả mớ ở đằng kia là gì vậy?” Sophie hỏi. “Sao chúng có nhãn bé tí teo thế?”
“Đó là vì,” chú KLTBTT đáp, “một ngày nọ ta bắt được nhiều giấc mơ quá tới nỗi không có thời gian hay sức lực để viết nhãn dài. Nhưng thế cũng đủ nhắc ta nhớ rồi.”
            “Cháu nhìn được không?” Sophie hỏi.
            Chú KLTBTT cố chịu đựng đem cô tới chỗ mấy cái lọ mà cô chỉ. Sophie đọc chúng thật nhanh, hết lọ này tới lọ khác:

TỚ LEO LÊN ĐỈNH EVERAST VỚI CHÚ MÈO LÔNG-XÙ-XỊT LÀM BẠN ĐỒNG HÀNH.
           
TỚ CHẾ RA CÁI XE CHẠY BẰNG KEM ĐÁNH RĂNG.

TỚ CÓ THỂ KHỈN ĐÈN ĐỊN BẬT TẮT CHỈ BẰNG VIỆC ƯỚC.

TỚ LÀ CẬU NHÓC MỚI TÁM TUỔI NHƯNG TỚ CÓ MỘT BỘ RÂU TO TIỆT ĐẸP VÀ MẤY ĐỨA KHÁC ĐỀU GEN TỊ.

TỚ CÓ THỂ NHẢI QUA CỬA SỔ VÀ LƯỢN XUỐNG AN TÒN.

TỚ NUÔI MỘT CHÀNG ONG CÓ THỂ PHÁT RA NHẠC ROCK VÀ ROLL KHI BAY.

“Điều làm cháu kinh ngạc,” Sophie bảo, “là ban đầu chú làm thế nào học viết được đấy.”
“À,” chú KLTBTT đáp. “Ta đang tự hỏi khi nào cháu hỏi ta câu ấy đấy.”
“Xét việc chú chả bao giờ tới trường, cháu nghĩ chuyện này rất tuyệt,” Sophie bảo. “Làm thế nào chú học được thế?”
Chú KLTBTT băng qua bên kia hang, mở một cánh cửa bí mật nhỏ tí trên tường. Chú lôi ra một quyển sách, rất cũ và tả tơi. Theo chuẩn của con người, đây là một quyển sách có kích cỡ bình thường, nhưng trên cánh tay to lớn của chú thì trông nó như con tem vậy.
“Một đêm nọ,” chú ta bảo, “ta đang thổi giấc mơ qua cửa sổ thì thấy quyển sách này nằm trên bàn phòng ngủ của một cậu nhóc. Ta muốn có nó lắm, cháu hiểu mà. Nhưng ta không muốn ăn cắp. Ta không bao giờ làm thế.”
“Vậy sao chú có nó?” Sophie hỏi.
“Ta mượn nó,” chú KLTBTT bảo, miệng hơi mỉm cười. “Ta mượn nó một thời gian ngắn.”
“Chú có nó bao lâu rồi?” Sophie hỏi.
“Chắc chỉ khoảng 80 năm,” chú KLTBTT bảo. “Ta sẽ sớm trả lại nó mà.”
“Và đó là cách chú tự học viết đấy à?” Sophie hỏi chú ta.
“Ta đọc nó hàng trăm lần,” chú KLTBTT đáp. “Ta vẫn đọc và tự học thêm từ mới cũng như cách viết chúng. Đây là câu chuyện ngon ăn hấp dẫn nhất đấy.”
Sophie cầm quyển sách từ tay chú ta. “Nicholas Nickleby,” cô đọc to.
“Của ông Đạt Xếch-cần[4],” chú KLTBTT bảo.
“Của ai cơ?” Sophie hỏi lại.
Đến đó thì có tiếng chân phóng rầm rập ngoài cửa hang. “Gì thế?” Sophie kêu lên.
“Đó là bọn khổng lồ phi vù vù tới nước khác để chén đậu người đấy,” chú KLTBTT bảo. Chú ta mau chóng nhét Sophie vào túi áo, rồi lao ra cửa hang, vần tảng đá sang một bên.
Sophie, nhìn qua cái lỗ do thám của mình, thì thấy chín tên khổng lồ đáng sợ đang phóng đi với tốc độ nhanh nhất.
“Bọn mày phi đi đâu tối nay vậy?” Chú KLTBTT gào to.
“Bọn tao phi tới Anh quốc tối nay đấy,” Gã Ăn-tươi-nuốt-sống đáp khi bọn chúng phóng qua. “Anh quốc là vùng đất mọng mỡ và bọn tao khoái chén vài đứa trẻ trâu Anh.”
“Tao biết,” Gã Nghiền-nát-con-gái gào lên, “chỗ toàn đám con gái khúc kha khúc khích và tao sẽ ngốn căng cằng cặc[5] luôn.”
“Còn tao biết chỗ toàn bọn con trai ba la bô lô!” Gã Nuốt-cả-lòng-mề gào lên. “Mọi thứ phải làm là tới đó và tóm lấy một mớ! Bọn trẻ trâu Anh ngon nhỏ dãi á!”
Chỉ vài giây, cả chín tên khổng lồ đã mất hút.
Ý hắn là sao?” Sophie hỏi, thò đầu ra khỏi túi. “Chỗ toàn đám con gái khúc kha khúc khích?”
“Ý hắn là trường nữ sinh,” chú KLTBTT bảo. “Hắn sẽ chén đám con gái ở đó.”
“Ôi không!” Sophie kêu lên.
“Và mớ con trai ở trường nam sinh,” chú KLTBTT bảo.
“Chuyện đó không được xảy ra!” Sophie hét lên. “Mình phải chặn chúng lại! Mình không thể ngồi đây mà chả làm gì!”
“Chẳng điều gì mình có thể làm được đâu,” chú KLTBTT đáp. “Mình vô dụng như con trùng trục ấy.” Chú ta ngồi xuống tảng đá xanh gồ ghề gần lối ra vào hang. Chú lôi Sophie từ trong túi áo ra, đặt cô ngồi cạnh chú trên tảng đá. “Giờ cháu ở ngoài này khá an toàn rồi, cho tới khi bọn chúng quay trở lại,” chú ta bảo.
Mặt trời đã chìm xuống chân trời, và giờ trời sập tối.



[1] Nói ngược, dùng ‘squeakpip’ thay vì ‘pipsqueak’.
[2] Chú KLTBTT phạm nhiều lỗi chính tả.
[3] Thành ngữ, ‘drive someone up the wall’ nghĩa là 'chọc giận ai'.
[4] Nói lái tên tác giả Charles Dicken thành Dahl’s Chickens.
[5] Từ chế, ‘full as a frothblower’, nghĩa đen là no như ống thổi bọt.

No comments:

Post a Comment