KẾ HOẠCH LỚN
“Mình nhất định phải
chặn chúng lại!” Sophie kêu lên. “Bỏ cháu vào lại túi chú nhanh lên rồi mình đuổi
theo chúng, cảnh báo mọi người ở Anh là chúng đang tới.”
“Lớ ngớ lẩn
ngẩn, vô khả thực thi[1],”
chú KLTBTT bảo. “Chúng phóng nhanh gấp đôi ta và mình mới đi được nửa đường thì
chúng đã chén xong rồi.”
“Nhưng mình
không thể ngồi đây chả làm gì cả!” Sophie kêu lên. “Tối nay chúng sẽ ăn bao
nhiêu trẻ trai gái?”
“Nhiều đấy,”
chú KLTBTT đáp. “Nhưng Ăn-tươi-nuốt-sống ngốn kinh nhất.”
“Hắn có tóm bọn
trẻ khỏi giường khi chúng đang ngủ không?”
“Như đậu khỏi
hàng bậu xậu vậy đó,” chú KLTBTT đáp.
“Cháu không
chịu nổi khi nghĩ tới cảnh ấy!” Sophie kêu lên.
“Vậy đừng
nghĩ nữa,” chú KLTBTT bảo. “Đã nhiều năm ta ngồi đây trên tảng đá này mỗi đêm, từ
đêm này tới đêm khác, khi chúng phi đi, và ta thấy buồn cho đám đậu người bị
chúng chén thịt. Nhưng rồi cũng quen. Ta chẳng thể làm gì. Nếu chẳng phải tên
khổng lồ còi cọc nhỏ thó tầm thường cao có 24 foot, thì ta đã chặn chúng lại rồi.
Nhưng việc đó hoàn toàn ngoài tầm làng[2].”
“Chú luôn biết
chúng sẽ đi đâu à?” Sophie hỏi.
“Luôn biết,”
chú KLTBTT đáp. “Mỗi tối chúng đều hét vào mặt ta khi ào ào phóng qua. Mới hôm
kia chúng còn rú, ‘Bọn tao tới chỗ Bà Sippi và Cô Souri[3] để
xơi bọn đậu ở đấy đây!’”
“Tởm lợm
quá,” Sophie bảo. “Cháu ghét chúng.”
Cô và chú
KLTBTT ngồi yên lặng cạnh nhau trên tảng đá xanh trong bóng tối nhập nhoạng.
Sophie chưa bao giờ cảm thấy vô dụng như thế trong đời. Được một lúc, cô đứng dậy
và kêu to, “Cháu không chịu được! Cứ nghĩ tới những bạn trai bạn gái tội nghiệp,
những người sắp bị ăn tươi nuốt sống trong vài giờ tới! Mình không thể ngồi đây
mà chả làm gì! Mình phải đuổi theo đám cục súc ấy!”
“Không,” chú
KLTBTT đáp.
“Phải đuổi chứ!”
Sophie kêu. “Sao chú không đi?”
Chú KLTBTT thở
dài, kiên quyết lắc đầu. “Ta đã bảo cháu năm, sáu lần rồi,” chú ta bảo, “và quá
tam ba bận, đây là lần cuối cùng. Ta không
bao giờ tự phô mình ra cho đậu người thấy.”
“Sao lại không chứ?”
“Nếu làm thế,
họ sẽ quẳng ta vào sở thú với đám hươu-cáo-cà-nhỏng và sâu-súng-cà-sủng.”
“Vớ vẩn,”
Sophie đáp.
“Rồi họ sẽ gửi
cháu về thẳng trại trẻ mồ côi,” chú
KLTBTT tiếp tục nói. “Đậu người trưởng thành không nổi tiếng nhân từ lắm. Họ đều
xấu-xa-xấu-xí và thối-tha-thối-hoắc.”
“Điều đó
không đúng!” Sophie giận dữ kêu lên. “Vài người trong số họ thật sự tốt đấy.”
“Ai cơ?” Chú
KLTBTT hỏi. “Kể tên một người đi.”
“Nữ hoàng
Anh,” Sophie đáp. “Chú không thể gọi bà ấy là một kẻ xấu-xa-xấu-xí hay thối-tha-thối-hoắc.”
“Rồi!” Chú
KLTBTT bảo.
“Chú cũng
không thể bảo bà ấy là kẻ chả-nhiều-nhặn-gì và bi-te-bé-tí,” Sophie nói tiếp,
càng lúc càng giận.
“Ăn-tươi-nuốt-sống
chắc mong đớp được bà ấy đấy,” chú KLTBTT bảo, miệng hơi mỉm cười.
“Ai cơ, Nữ hoàng ấy hở?” Sophie kinh ngạc kêu
lên.
“Ừ,” chú
KLTBTT đáp. “Gã Ăn-tươi-nuốt-sống bảo hắn chưa bao giờ chén thịt nữ hoàng và hắn
nghĩ bà ấy hẳn có mùi vị cực lý thú.”
“Hắn dám á!”
Sophie hét lên.
“Nhưng Ăn-tươi-nuốt-sống
bảo có quá nhiều lính quanh Cung điện và hắn không rám[4] thử.”
“Tốt nhất hắn
đừng thử!” Sophie bảo.
“Hắn cũng bảo,
hắn rất thích được chén một trong số lính gác mặc áo đỏ đẹp nhưng ngại cái mũ
lông đen to cộ họ đội trên đầu. Hắn nghĩ chúng sẽ mắc kẹt trong nọng[5] hắn.”
“Cháu mong hắn
mắc nghẹn cho rồi,” Sophie bảo.
“Ăn-tươi-nuốt-sống
là tên khổng lồ rất cẩn thận,” chú KLTBTT đáp.
Sophie yên lặng
một lát. Rồi đột nhiên, bằng giọng đầy hào hứng, cô kêu to, “Có rồi! Quỷ thần
ơi, cháu nghĩ là có rồi!”
“Có gì cơ?”
Chú KLTBTT hỏi.
“Có câu trả lời,”
Sophie reo lên. “Chúng ta sẽ tới chỗ Nữ hoàng! Một ý tưởng tuyệt hay! Nếu cháu
tới bảo Nữ hoàng về đám khổng lồ ăn thịt người tởm lợm này, cháu chắc bà ấy sẽ
làm điều gì đó!”
Chú KLTBTT buồn
bã nhìn cô bé, lắc đầu. “Bà ấy chả bao giờ tin cháu đâu,” chú bảo. “Chả bao giờ
trong tháng thủng nồi trôi rế[6] cả.”
“Cháu nghĩ bà
ấy tin đấy.”
“Chả bao giờ,”
chú KLTBTT đáp. “Đây là câu chuyện vừa dài vừa lầy nhầy[7], Nữ
hoàng sẽ cười và bảo, ‘Thật là thứ rác riếc gớm ghiếc!’”
“Bà ấy không
làm thế!”
“Dĩ nhiên bà ấy
làm thế,” chú KLTBTT bảo. “Ta đã bảo cháu trước là đậu người không tin có khổng lồ cơ mà.”
“Vậy chuyện
đó tùy thuộc vào việc mình có tìm ra cách làm
bà ấy tin là có họ hay không thôi,” Sophie bảo.
“Mà làm sao
cháu gặp được Nữ hoàng?” Chú KLTBTT hỏi.
“Chờ cháu
chút nào,” Sophie bảo. “Chờ chút thôi, vì cháu vừa có thêm ý tưởng khác.”
“Ý tưởng của
cháu đầy trò đánh đố[8] ấy,”
chú KLTBTT bảo.
“Không phải
cái này,” Sophie đáp. “Chú bảo nếu mình kể cho Nữ hoàng nghe, thì bà ấy chả tin
tụi mình đúng không?”
“Chú đảm bảo bà
ấy chả tin đâu,” chú KLTBTT bảo.
“Nhưng mình sẽ không kể!” Sophie nói đầy hào hứng.
“Mình không phải kể cho bà ấy! Mình
làm bà ấy mơ thấy nó!”
“Đề nghị này
thậm chí còn lộn xộn hơn,” chú KLTBTT bảo. “Mơ thì rất vui, nhưng chả ai tin
vào giấc mơ cả. Cháu chỉ tin vào giấc mơ khi đang mơ. Tỉnh dậy rồi, cháu sẽ
nói, ‘Ôi tạ ơn trời, đó chỉ là giấc mơ.’”
“Đừng lo tới
phần đó,” Sophie đáp. “Cháu sửa được mà.”
“Cháu chả bao
giờ sửa được nó cả,” chú KLTBTT bảo.
“Cháu làm được!
Cháu thề mình làm được! Nhưng đầu tiên, cho cháu hỏi chú một câu quan trọng. Là
vầy. Chú có thể làm một người mơ thấy bất cứ thứ gì trên đời không?”
“Bất cứ thứ
gì cháu thích,” chú KLTBTT hãnh diện đáp.
“Nếu cháu bảo
muốn mơ thấy mình đang bay trong bồn tắm có đôi cánh bạc, thì chú có thể làm
cháu mơ thấy thế được không?”
“Ta có thể,”
chú KLTBTT bảo.
“Nhưng bằng
cách nào?” Sophie hỏi. “Chú rõ ràng không có giấc mơ đó trong bộ sưu tập của
mình mà.”
“Ta không
có,” chú KLTBTT đáp. “Nhưng ta có thể pha trộn ra nó.”
“Làm sao chú
pha trộn ra nó được?”
“Hơi giống trộn
bánh ấy,” chú KLTBTT đáp. “Nếu cho đúng liều lượng các thứ khác nhau, thì cháu sẽ
làm ra bánh theo cách cháu muốn, bánh phủ đường, lý chua xốp, bánh Giáng sinh
hay bánh mật này. Giấc mơ cũng thế.”
“Chú nói tiếp
đi,” Sophie bảo.
“Ta có ti tỉ
giấc mơ trên kệ, phải hay trái nào?”
“Phải ạ,”
Sophie đáp.
“Ta có giấc
mơ về bồn tắm, nhiều lắm. Ta có giấc mơ về đôi cánh bạc. Ta có giấc mơ bay nhảy.
Vậy mọi thứ ta phải làm là trộn các giấc mơ đó lại với nhau, một cách đúng đắn,
và ta sẽ mau chóng làm ra giấc mơ trong đó cháu đang bay trong cái bồn tắm có
đôi cánh bạc.”
“Cháu hiểu ý
chú rồi,” Sophie đáp. “Nhưng cháu không biết chú có thể pha trộn giấc mơ này với
giấc mơ khác đấy.”
“Giấc mơ
thích được pha trộn lắm,” chú KLTBTT đáp lại. “Chúng rất cô đơn khi ở một mình
trong mấy cái lọ thủy tinh.”
“Đúng thế,”
Sophie bảo. “Vậy giờ, chú có giấc mơ về Nữ hoàng Anh không?”
“Nhiều lắm,”
chú KLTBTT đáp.
“Còn về bọn
khổng lồ?”
“Dĩ nhiên là
có,” chú KLTBTT đáp.
“Về khổng lồ
ăn thịt người?”
“Nhóc luôn,”
chú KLTBTT đáp.
“Về mấy bé
gái như cháu?”
“Loại đó phổ
biến nhất đấy,” chú KLTBTT đáp. “Ta có cả mớ chai lọ giấc mơ về các bé gái.”
“Và chú có thể
trộn tất cả lại với nhau theo ý cháu muốn?” Sophie hỏi, càng lúc càng tỏ ra phấn
khích.
“Dĩ nhiên rồi,”
chú KLTBTT đáp. “Nhưng sao việc đó giúp mình được chứ! Ta nghĩ cháu lộn chuồng[9] rồi.”
“Chờ chút đã
nào,” Sophie bảo. “Hãy lắng nghe cẩn thận. Cháu muốn chú pha trộn một giấc mơ
mà chú sẽ thổi nó vào phòng Nữ hoàng Anh khi bà ấy đang ngủ. Đó là cách chuyện ấy
sẽ diễn ra.”
“Đợi xíu xỉu
xìu xiu nào,” chú KLTBTT đáp. “Làm sao ta có thể lại gần phòng của Nữ hoàng để
thổi giấc mơ của ta được chứ? Cháu đang nói chuyện ngốc ngẩn rồi.”
“Cháu sẽ bảo
chú sau,” Sophie đáp lại. “Giờ hãy lắng nghe cẩn thận. Đây là giấc mơ cháu muốn
chú pha trộn. Chú có chú ý không đấy?”
“Rất nhiều là
đằng khác,” chú KLTBTT bảo.
“Cháu muốn Nữ
hoàng mơ thấy chín gã khổng lồ tởm lợm kia, mỗi tên cao 50 foot, đang phi tới
nước Anh tối nay. Bà ấy phải mơ thấy tên của chúng nữa. Tên chúng là gì nhỉ?”
“Ăn-tươi-nuốt-sống,”
chú KLTBTT đáp. “Xơi-tái-người-lớn. Gặm-xương-rôm-rốp. Chén-sạch-trẻ-con. Tước-thịt-thành-sợ.
Nuốt-cả-lòng-mề. Nghiền-nát-con-gái. Uống-máu. Và Chặt-thịt.”
“Hãy khiến bà
ấy mơ thấy tất thảy những cái tên ấy.” Sophie bảo. “Và khiến bà ấy mơ thấy
chúng đang mò mẫm tới nước Anh vào lúc gà gáy canh ba, bắt cóc trẻ trai trẻ gái
khỏi giường ngủ của chúng. Hãy khiến bà ấy mơ thấy chúng thò tay qua cửa phòng,
lôi đám trẻ trai trẻ gái ra khỏi giường, và rồi…” Sophie ngưng lại. “Chúng ăn
thịt họ ngay hay còn mang họ đi xa?” Cô hỏi.
“Chúng thường
thảy họ thẳng vào mồm như xơi bắp rang vậy đó,” chú KLTBTT bảo.
“Cho việc đó
vào giấc mơ,” Sophie bảo. “Và rồi, giấc mơ phải cho biết khi bụng no, chúng sẽ
phi lại về Xứ sở Khổng lồ, nơi không ai có thể tìm thấy chúng.”
“Vậy thôi hả?”
Chú KLTBTT hỏi.
“Tất nhiên
còn,” Sophie đáp. “Sau đó chú còn phải giải thích cho Nữ hoàng trong giấc mơ của
mình là có một chú Khổng Lồ To Béo Thân Thiện, người có thể bảo cho bà ấy biết
đám quái vật kia sống ở đâu, để bà ấy có thể gửi lính tráng, quân đội tới bắt
chúng liền luôn. Giờ hãy khiến bà ấy mơ thấy điều cuối cùng, cực kỳ quan trọng
này. Hãy khiến bà ấy mơ thấy có một cô bé nhỏ xíu tên Sophie đang ngồi trên bệ
cửa sổ, người sẽ bảo cho bà ấy biết chỗ chú KLTBTT đang trốn.”
“Chú ta trốn ở
đâu?” Chú KLTBTT hỏi.
“Mình sẽ tới
đoạn đó sau,” Sophie bảo. “Vậy Nữ hoàng mơ giấc mơ của mình, đúng không?”
“Đúng,” chú
KLTBTT bảo.
“Rồi bà ấy tỉnh
dậy, điều đầu tiên bà ấy nghĩ sẽ là ồ, thật là giấc mơ dễ sợ. Mình mừng đó chỉ là giấc mơ. Và rồi ngóc đầu khỏi gối, bà
ấy thấy gì nào?”
“Bà ấy thấy gì thế?” Chú KLTBTT hỏi.
“Bà ấy thấy một
cô bé nhỏ xíu tên Sophie đang ngồi trên bệ cửa sổ, ngay trước mắt trong đời thực
luôn.”
“Làm thế nào
cháu ngồi trên bệ cửa sổ phòng ngủ của Nữ hoàng được, cho phép ta hỏi cái?” Chú
KLTBTT hỏi.
“Chú sẽ đặt cháu ở đấy,” Sophie đáp. “Và
đó là phần hay ho của câu chuyện. Nếu ai đó mơ
thấy có cô bé nhỏ xíu ngồi trên bệ cửa sổ phòng mình, và rồi trời ạ, tỉnh dậy
thấy ngay cô ấy thực sự ngồi đấy, thì giấc mơ đã thành sự thật, đúng không?”
“Ta bắt đầu
hiểu điều cháu muốn nói,” chú KLTBTT bảo. “Nếu Nữ hoàng biết một phần giấc mơ của
mình là thật, thì có thể bà ấy sẽ tin toàn bộ giấc mơ là thật.”
“Vậy đó,”
Sophie bảo. “Nhưng cháu sẽ phải tự mình thuyết phục bà ấy.”
“Cháu bảo muốn
giấc mơ báo là có một chú KLTBTT, người sẽ nói cho Nữ hoàng biết à?”
“Đúng thế,”
Sophie đáp. “Chú phải nói. Chú là người duy nhất có thể nói cho bà ấy biết tìm
mấy tên khổng lồ khác ở đâu.”
“Làm sao ta gặp
Nữ hoàng được?” Chú KLTBTT hỏi. “Ta không muốn bị lính bắn đâu.”
“Lính chỉ gác
phía trước Cung điện,” Sophie bảo. “Phía sau là một khu vườn lớn, và chả có
lính gác nào cả. Có bức tường to với nhiều cọc nhọn ở trên bao quanh khu vườn để
người ta không trèo vào được. Nhưng chú chỉ cần bước cái là qua.”
“Sao cháu biết
tất thảy thứ ấy về Cung điện của Nữ hoàng thế?”
“Năm ngoái
cháu ở trại trẻ mồ côi khác,” Sophie đáp. “Nó ở Luân Đôn và bọn cháu thường đi
bộ quanh đó.”
“Cháu giúp ta
tìm ra Cung điện chứ?” Chú KLTBTT hỏi. “Trong đời mình ta chưa bao giờ dám lảng
vảng gần Luân Đôn cả.”
“Cháu sẽ chỉ
đường cho chú,” Sophie tự tin đáp.
“Ta sợ Luân
Đôn lắm,” chú KLTBTT bảo.
“Đừng sợ,”
Sophie đáp. “Chỗ đó đầy những con đường nhỏ tối tăm, và có rất ít người đi lại vào
lúc canh ba.”
Chú KLTBTT
dùng ngón cái và ngón trỏ tay này nhặt Sophie lên, nhẹ nhàng đặt cô lên lòng bàn
tay kia. “Cung điện của Nữ hoàng có lớn lắm không?” chú ta hỏi.
“Lớn khủng
khiếp,” Sophie đáp.
“Vậy làm thế
nào mình tìm ra đúng phòng ngủ của bà ấy?”
“Cái đó tùy
thuộc vào chú,” Sophie bảo. “Chú được cho là chuyên gia về chuyện này mà.”
“Mà cháu có
chắc Nữ hoàng không nhốt ta vào sở thú với bọn sâu-súng-cà-sủng?”
“Dĩ nhiên bà ấy
không nhốt đâu,” Sophie đáp. “Chú sẽ là anh hùng. Và chú không bao giờ còn phải
ăn dưa-nuốt-không-trôi nữa.”
Sophie thấy mắt
chú KLTBTT mở to. Chú ta liếm môi.
“Ý cháu thật
đó hả?” Chú ta hỏi. “Thật thật đó hả? Không còn món dưa-nuốt-không-trôi nữa hả?”
“Chú muốn
cũng chả có,” Sophie đáp. “Con người có trồng thứ ấy đâu.”
Thật hiệu nghiệm.
Chú KLTBTT nhỏm dậy. “Khi nào cháu muốn ta pha trộn giấc mơ đặc biệt ấy?” Chú
ta hỏi.
“Bây giờ,”
Sophie đáp. “Ngay lập tức.”
“Khi nào mình
tới gặp Nữ hoàng?” Chú ta lại hỏi.
“Tối nay,”
Sophie đáp. “Ngay khi chú trộn xong giấc mơ.”
“Tối nay á?”
Chú KLTBTT kêu lên. “Sao lại lội bội làng bàng[10] vậy?”
“Nếu tối nay
mình không cứu được đám trẻ, thì ngày mai thể nào mình cũng cứu được chúng,”
Sophie bảo. “Hơn nữa, cháu đang đói muốn chết. Cháu không ăn gì suốt 24 giờ rồi.”
“Vậy tốt nhất
mình phải mải mải lên thôi,” chú KLTBTT bảo, quay trở lại hang.
Sophie hôn đầu
ngón tay cái của chú ta. “Cháu biết chú sẽ làm mà!” Cô bảo. “Nào! Nhanh lên nào!”
[1] Dùng tiền tố và phát âm
sai, ‘redunculus’ và ‘umpossible’ thay vì ‘ridiculous’ và ‘impossible’.
[2] Dùng sai từ, ‘out of the
window’ thay vì ‘out of hand’.
[3] Dùng sai từ, Mrs Sippi và
Miss Souri thay cho Mississippi và Missouri – hai bang ở Mỹ.
[4] Dùng sai từ, ‘dursent’
thay cho ‘durstn’t’.
[5] Nói sai, ‘diroat’ thay vì
‘throat’.
[6] Từ chế, ‘never in a month
of Mondays’.
[7] Chú KLTBTT hay dùng từ
láy, nên chỗ này tôi tạm dịch cụm từ ‘a wonky tall story’ thành ‘câu chuyện vừa
dài vừa lầy nhầy’, thay cho nghĩa đen ‘dài và khó tin’.
[8] Từ chế, ‘crodswoggle’ thay
vì ‘crossword puzzle’.
[9] Chế cụm từ ‘bark up the
wrong tree’ thành ‘bark up the wrong dog’.
[10] Từ chế, ‘flushbunking
flurry’ chại từ từ ‘hurry’.
No comments:
Post a Comment