THẰNG-GÙ-KHỈ-KHỌT DÀNH
TẶNG GÃ ĂN-TƯƠI-NUỐT-SỐNG
“Chúng luôn chợp mắt chun chút trước khi phi đi săn đậu người
vào buổi tối,” chú KLTBTT bảo. Chú dừng lại vài giây để Sophie nhìn rõ hơn. “Khổng
lồ thi thoảng mới ngủ,” chú ta bảo. “Chứ không nhiều như đậu người. Đậu người
mê ngủ quá. Cháu có biết một tay đậu người 50 tuổi mất 20 năm để ngủ không?”
“Cháu cho là
điều đó chả bao giờ xảy ra với mình cả,” Sophie đáp.
“Cháu nên để điều đó xảy ra với mình,” chú KLTBTT
bảo. “Thử hình dung xem. Tay đậu người 50 tuổi
mất 20 năm để ngủ không biết mình ở đâu nữa kia! Không biết mình làm gì luôn á! Cả nghĩ ngợi cũng không
luôn!”
“Một ý nghĩ
thật buồn cười,” Sophie đáp.
“Chính cà
xác,” chú KLTBTT bảo. “Vậy nên ta đang cố giải thích cho cháu rằng tay đậu người
50 tuổi kia không phải 50 tuổi đâu, hắn chỉ 30 thôi.”
“Còn cháu thì
sao?” Sophie hỏi. “Cháu 8 tuổi.”
“Cháu chả phải
8 tuổi,” chú KLTBTT bảo. “Các nhóc đậu người và các bé nhỏ nhít mất nửa thời
gian để ngủ, vậy nên cháu chỉ 4 tuổi thôi.”
“Cháu 8 tuổi
mà,” Sophie cãi.
“Cháu có thể nghĩ mình 8 tuổi,” chú KLTBTT bảo,
“nhưng cháu mới trải qua 4 năm trong đời, mở to cặp mắt nhỏ của mình. Cháu chỉ
4 tuổi thôi và đừng có mặc cả với ta. Mấy đứa gà gật nhỏ thó tí teo như cháu
không nên loanh quanh mặc cả với một hiền triết hành củ già khú, người hơn cháu
mấy trăm năm tuổi.”
“Khổng lồ ngủ
bao lâu ạ?” Sophie hỏi.
“Chúng không
tốn nhiều thời gian cho việc ngủ ngáy,” chú KLTBTT đáp. “Hai hay ba giờ là đủ.”
“Vậy khi nào chú ngủ?” Sophie lại hỏi.
“Còn ít hơn
thế,” chú KLTBTT đáp. “Măm thì mười họa[1] ta
mới ngủ.”
Sophie, đang
thò đầu ra ngoài túi, quan sát chín tên khổng lồ đang ngủ. Chúng trông có vẻ to
hơn lúc thức. Nằm sóng soài trên mặt đất vàng vọt, chúng chiếm một vùng có kích
cỡ bằng cả sân bóng. Phần lớn chúng nằm ngửa, mồm há hốc, và ngáy như bò rống.
Âm thanh thật là khủng khiếp.
Đột nhiên chú
KLTBTT nhảy vọt lên. “Trời đất quỷ thần ơi!” Chú ta kêu lên. “Ta vừa có ý tưởng
tuyệt nhất trần đời!”
“Ý tưởng gì vậy?”
Sophie hỏi.
“Đợi đã!” Chú
ta kêu lên. “Hãy giữ im con tim[2]!
Hãy giữ chặt váy áo! Đợi đấy mà xem ta sắp sửa làm gì nhé!” Chú ta phi nhanh về
hang với Sophie bám chặt nơi rìa túi. Chú đẩy tảng đá sang bên, bước vào hang.
Chú ta rất thích thú, nên di chuyển thật nhanh. “Cháu ngồi yên trong túi nhé,
con ong nhỏ lộn xộn,” chú ta bảo. “Mình sẽ cùng làm téo chuyện giang hồ khấu thảo[3]
này.” Chú để vợt-bắt-giấc-mơ sang một bên, ngay trên chiếc va-li. Chú chạy sang
phía bên kia hang, vồ lấy vật trông như chiếc kèn trumpet dài, thứ chú ta mang
theo khi Sophie lần đầu nhìn thấy chú trong làng. Rồi một tay cầm va-li, một
tay cầm kèn, chú ta phóng ào ra ngoài hang.
Chú ta tính làm gì vậy? Sophie tự hỏi.
“Giữ đầu thò
ra ngoài nghe,” chú KLTBTT bảo, “rồi cháu sẽ thấy rõ điều hay ho sắp xảy ra.”
Khi tới gần
đám khổng lồ đang ngủ, thì chú đi chậm lại. Chú bắt đầu di chuyển nhẹ nhàng.
Chú nhón chân tiến về phía đám cục súc xấu xí kia. Chúng vẫn ngáy rất to. Trông
chúng thật ghê tởm, bẩn thỉu, hiểm ác. Chú KLTBTT nhón chân đi vòng quanh
chúng. Chú băng qua Gã Nuốt-cả-lòng-mề, Gã Uống-máu, Gã Tước-thịt-thành-sợi, Gã
Chén-sạch-trẻ-con. Rồi chú dừng lại, tới bên Gã Ăn-tươi-nuốt-sống. Chú chỉ vào
hắn, rồi cúi xuống nhìn Sophie, nháy mắt một cái.
Chú ta quỳ xuống
đất, mở va-li thật nhẹ nhàng. Chú lấy lọ thủy tinh đựng thằng-gù-khỉ-khọt ác mộng
khủng khiếp ra.
Tới đây,
Sophie đoán được chuyện gì sắp xảy ra.
Úi chu cha, cô nghĩ. Chuyện này nguy hiểm
đây. Cô khom người xuống thấp, chỉ chừa chỏm đầu và đôi mắt ló ra ngoài. Cô muốn
lẩn thật nhanh nếu có chuyện gì xấu xảy ra.
Họ đang đứng
cách Gã Ăn-tươi-nuốt-sống khoảng 10 foot. Tiếng ngáy khìn khịt mà hắn tạo ra
nghe thật gớm. Thỉnh thoảng một quả bóng dãi dớt lại phồng lên giữa cặp môi hé
mở, và trời ạ, nó nổ cái bụp, văng hết nước bọt lên mặt hắn.
Với sự thận trọng
vô hạn, chú KLTBTT mở nắp lọ thủy tinh ra và đổ thằng-gù-khỉ-khọt loăng quăng
ngọ nguậy tim tím mờ mờ vào một đầu chiếc kèn dài. Chú đưa đầu còn lại của chiếc
kèn lên môi. Chú chỉa dụng cụ đó thẳng hướng mặt Gã Ăn-tươi-nuốt-sống. Chú hít
một hơi sâu, phồng mang trợn má, và rồi phù!
Chú ta thổi!
Sophie thấy một
vệt màu đỏ nhạt phóng thẳng về phía mặt gã khổng lồ. Trong chưa đến một giây,
nó lượn lờ phía trên mặt hắn. Rồi nó biến mất. Hình như nó bị mũi gã khổng lồ
hít phải, nhưng việc đó xảy ra quá nhanh, đến nỗi Sophie không chắc lắm.
“Tốt nhất mình
lỉnh nhanh ra xa, tới chỗ nào an toàn cái đã,” chú KLTBTT thì thào bảo. Chú lon
ton chạy ra xa khoảng 100 yard, rồi dừng lại. Chú cúi người sát đất. “Giờ,” chú
ta bảo, “mình đợi súng ống lên nòng nào.”
Họ không phải
đợi lâu.
Không khí đột
nhiên bị xuyên thủng bởi tiếng gào rú đáng sợ nhất mà Sophie từng nghe thấy, và
cô thấy thân hình Gã Ăn-tươi-nuốt-sống, cao 54 foot cả thảy, dựng dậy khỏi mặt
đất rồi bật ngửa cái đùng ra phía sau. Rồi nó vặn vẹo, ngọ nguậy, bật nảy lung
tung một cách bạo liệt nhất. Cảnh này thật đáng sợ.
“Éo eo ôi!”
Gã Ăn-tươi-nuốt-sống gầm lên. “Úi eo ôi! Ối eo ôi!”
“Hắn vẫn ngủ,”
chú KLTBTT thì thào bảo. “Thằng-gù-khỉ-khọt ác mộng khủng khiếp bắt đầu quây hắn
đấy.”
“Đáng đời hắn,”
Sophie bảo. Cô không thấy thông cảm tẹo nào với gã cục súc ăn thịt trẻ con như
đường viên kia.
“Cứu chúng
con với!” Gã Ăn-tươi-nuốt-sống gào lên, quẫy đạp như điên. “Hắn đuổi theo con! Hắn
tóm được con!”
Tiếng tay quẫy
chân đạp càng lúc càng to hơn. Ngó một sinh vật to lớn đùng đoàng trong cơn co
giật mạnh mẽ thế, thật quá kinh hoàng.
“Là Jack!” Gã
Ăn-tươi-nuốt-sống rống lên. “Là thằng Jack độc ác kinh khiếp! Nó đuổi theo con!
Hắn vặn xương con! Hắn đánh đập con! Hắn quăng quật con! Là thằng Jack chí cha
chí chét đáng sợ kinh khủng khiếp!” Gã Ăn-tươi-nuốt-sống lăn lộn trên đất y như
con rắn to bị đánh. “Ôi Jack, thả tao ra!” Hắn hét lên. “Jack, đừng làm tao
đau!”
“Hắn gọi Jack
nào vậy?” Sophie thì thào hỏi.
“Jack là tay
đậu người duy nhất mà dân khổng lồ sợ,” chú KLTBTT bảo cô. “Cả đám bọn chúng đều
rất sợ Jack. Chúng nghe đồn Jack là tay sát khổng lồ nổi tiếng.”
“Cứu con với!”
Gã Ăn-tươi-nuốt-sống lại rú lên. “Xin rủ lòng thương tên khổng lồ bé nhỏ khốn
khổ này! Cây đậu! Nó đang tiến tới với cây đậu đầy gai khủng khiếp! Quẳng nó
đi! Ta van ngươi đấy, Jack, ta cầu xin ngươi đừng động vào ta với cây đậu nhọn
hoắt khủng khiếp của ngươi!”
“Khổng lồ bọn
ta,” chú KLTBTT thì thảo bảo,” không biết nhiều về tay đậu người đáng sợ tên
Jack này. Bọn ta chỉ biết hắn là một tay sát khổng lồ nổi tiếng và hắn có một
thứ gọi là cây đậu. Bọn ta cũng biết cây đậu là thứ đáng sợ và Jack dùng nó để
giết khổng lồ.”
Sophie không
thể nhịn cười.
“Cháu khúc
khích gì thế?” Chú KLTBTT hỏi, hơi bực bội.
“Cháu sẽ kể
cho chú nghe sau,” Sophie đáp.
Cơn ác mộng
đáng sợ giờ đã ghì lấy gã cục súc to tướng kia đến độ hắn xoắn vặn người mình
thành búi. “Đừng làm thế, Jack!” Hắn rít lên. “Tao không ăn mày đâu Jack! Tao
không bao giờ ăn đậu người nữa! Tao thề đấy! Tao thề không bao giờ nuốt một hạt
đậu người nào nữa trong đời!”
“Nói dối,”
chú KLTBTT bảo.
Tới đó, một
trong số nắm tay quơ quào của Gã Ăn-tươi-nuốt-sống táng ngay mồm thằng Tước-thịt-thành-sợi.
Cùng lúc đó, một trong số cẳng chân đập ình ình của hắn đá trúng bụng thằng Nuốt-cả-lòng-mề.
Hai thằng bị đòn liền bật dậy, nhảy dựng cả lên.
“Nó quạt ngay
mồm tao!” Gã Tước-thịt-thành-sợi rú lên.
“Nó đạp ngay
bụng tao!” Gã Nuốt-cả-lòng-mề la lớn.
Hai thằng bèn
nhào vào Gã Ăn-tươi-nuốt-sống và bắt đầu dùng tay lẫn chân thụi hắn. Gã Ăn-tươi-nuốt-sống
tỉnh dậy đánh uỳnh một cái. Hắn tỉnh dậy đúng từ cơn ác mộng này chuyển sang
cơn ác mộng khác. Hắn gầm lên nhào vào cuộc chiến, và trong tiếng gầm, tiếng thụi
dữ dội ầm ào nối tiếp nhau, hết gã khổng lồ đang ngủ này tới gã khổng lồ đang
ngủ khác lần lượt bị dẫm đạp hoặc bị đá vào người. Chẳng mấy chốc, tất cả chín
tên đều vung chân múa tay sát phạt loạn cào cào. Chúng đánh đấm, cào cấu, cắn
xé, húc đầu vào nhau càng mạnh càng tốt. Máu đổ. Mũi sứt. Răng rơi như mưa đá.
Đám khổng lồ gào rú, la hét, chửi rủa, và trong suốt nhiều phút, tiếng ồn của
trận ẩu đả vang vọng khắp vùng hoang mạc vàng úa.
Chú KLTBTT cười
thật tươi, vẻ khoái trá. “Ta thích chí khi bọn chúng tẩn nhau thật lực lắm,”
chú ta bảo.
“Chúng giết
nhau mất thôi,” Sophie đáp.
“Không bao giờ,”
chú KLTBTT đáp lời. “Bọn quái vật này luôn loạn đả lẫn nhau. Chẳng mấy chốc trời
sẽ tối và chúng sẽ phi đi làm đầy cái bụng của mình.”
“Chúng lỗ
mãng, xấu xa, bẩn thỉu quá,” Sophie bảo. “Cháu ghét chúng!”
Khi chú
KLTBTT trở về hang, chú ta khẽ khàng bảo, “Mình đã dùng cơn ác mộng ấy vào mục
đích tốt đẹp, phải không nào?”
“Mục đích tuyệt
vời ấy chứ,” Sophie đáp. “Chú làm hay lắm.”
No comments:
Post a Comment