CHUYẾN ĐI ĐẾN MIỀN ĐẤT
MỘNG MƠ
Sau trận nhậu ngất ngây, Sophie ngồi ngay lại trên chiếc bàn
to tướng.
“Giờ cháu thấy khá hơn chưa?” Chú KLTBTT hỏi.
“Khá hơn nhiều
rồi, cảm ơn chú ạ,” Sophie đáp.
“Bất cứ khi
nào thấy mình hơi dặt dẹo,” chú KLTBTT bảo, “thì vài ngụm nước sủi-ùng-ục sẽ
khiến ta phê-tái-tê ngay.”
“Phải nói đó
thật là một trải nghiệm đáng nhớ,” Sophie bảo.
“Nó mê ly. Nó
tuyệt hảo.” Chú KLTBTT đáp, rồi xoay người, bước tới bên kia hang, nhặt chiếc vợt-bắt-giấc-mơ
lên. Chú ta bảo, “Ta sắp phi đi tóm vài giấc mơ vẩn vơ cho vào bộ sưu tập của
mình. Ngày nào ta cũng đi, không bỏ ngày nào cả. Cháu có muốn đi với ta không?”
“Không, cảm
ơn chú rất nhiều!” Sophie bảo. “Không chừng nào còn mấy tên khổng lồ khác lượn
lờ ngoài kia!”
“Ta sẽ giữ cháu ấm áp trong túi áo chẽn của mình,” chú KLTBTT bảo. “Thế là chả ai nhìn thấy
cháu cả!”
Trước khi
Sophie kịp phản đối, thì chú ta đã nhặt cô lên, nhét vào túi áo. Có rất nhiều
chỗ ở đó. “Cháu có thích lỗ nhỏ để dòm ra ngoài không?” Chú ta hỏi.
“Đây có rồi ạ,”
cô đáp lại. Cô đã thấy một lỗ nhỏ trên túi, và khi dí mắt vào, cô thật sự có
thể nhìn ra ngoài. Cô ngắm chú KLTBTT khi chú ta cúi xuống, nhét chai lọ không
vào đầy chiếc va-li. Rồi chú ta đóng nắp, một tay nhặt va-li lên, tay kia cầm
cái vợt, tiến thẳng ra phía cửa hang.
Vừa ra đến
ngoài là chú KLTBTT phóng thẳng, băng qua vùng hoang mạc vàng úa nóng bỏng bao
la, nơi đám đá xanh nằm im, cây cối chết đứng trơ, còn mấy tên khổng lồ khác
thì lượn lờ quanh đó.
Sophie, ngồi còng
lưng bó gối trong túi áo chẽn bằng da, dán mắt vào cái lỗ nhỏ. Cô thấy một bầy
khổng lồ to bự, cách đó khoảng 300 yard.
“Nín thở!”
Chú KLTBTT cúi xuống thì thào bảo. “Nhíu mày cầu may[1]!
Giờ xuất phát nào! Mình sẽ băng qua đám khổng lồ đó! Cháu có thấy thằng cồ nhất,
gần nhất không?”
“Cháu có thấy,”
Sophie run rẩy, thì thào đáp lại.
“Đó là thằng
khủng khiếp nhất bọn. Cũng là thằng to bự nhất bọn. Tên hắn là Ăn-tươi-nuốt-sống.”
“Cháu không
thích nghe nói về hắn,” Sophie đáp lại.
“Hắn cao 44
foot,” chú KLTBTT nhẹ nhàng bảo trong khi vẫn lao đi. “Và hắn chén đậu người
như đường viên vậy, một lúc hai, ba viên luôn.”
“Chú làm cháu
lo quá,” Sophie bảo.
“Ta cũng lo,”
chú KLTBTT thì thào đáp lại. “Ta luôn lúng túng như cà nấu bung[2]
khi Gã Ăn-tươi-nuốt-sống lảng vảng quanh đây.”
“Tránh xa hắn
ra,” Sophie vật nài.
“Đâu có được,”
chú KLTBTT đáp. “Hắn phi nhanh gấp đôi ta ấy chứ.”
“Mình quay lại
được không?” Sophie hỏi.
“Quay lại còn
tệ hơn,” chú KLTBTT đáp. “Nếu thấy ta bỏ chạy, thì bọn chúng sẽ đuổi theo, ném
đá.”
“Bọn chúng
không bao giờ ăn thịt chú, đúng không?” Sophie hỏi.
“Khổng lồ
không bao giờ ăn thịt nhau,” chú KLTBTT đáp. “Chúng chỉ đánh đấm, cãi vã với nhau
thôi, chứ không đời nào ăn thịt. Với chúng, đậu người ngon ăn hơn.”
Đám khổng lồ
đã tia thấy chú KLTBTT, cả đám quay đầu lại, nhìn chú ta lao tới. Chú ta tính
lượn sang phía tay phải bọn chúng.
Qua lỗ nhỏ của
mình, Sophie thấy Gã Ăn-tươi-nuốt-sống tiến lên, chặn đường họ. Hắn không vội
vã gì. Hắn chỉ thong thả nhảy tới chỗ chú KLTBTT tính lượn qua. Những tên
khác cũng nhảy theo. Sophie đếm được chín tên cả thảy, và cô nhận ra Gã Uống-máu
giữa bọn chúng. Chúng đều buồn chán, vì chả có gì làm cho tới khi trời tối. Chúng
trông có vẻ hằm hè khi chầm chậm nhảy dọc theo vùng đất bằng với những bước sải
dài, nhắm tới chỗ chú KLTBTT.
“Thằng còi đến
rồi!” Gã Ăn-tươi-nuốt-sống gầm lên. “Ô hô ê hê, thằng còi! Mày đi đâu mà vội mà
vàng vậy?” Hắn giơ cánh tay to cộ ra, túm lấy tóc chú KLTBTT. Chú KLTBTT không
đáp trả. Chú chỉ dừng lại, đứng yên, rồi bảo, “Ăn-tươi-nuốt-sống, làm ơn bỏ tóc
tao ra.”
Gã Ăn-tươi-nuốt-sống
thả chú ra, rồi lùi lại một bước. Mấy tên khổng lồ khác đứng quanh, chờ trò
vui bắt đầu.
“Rồi giờ mày,
đồ nhỏ thó ngu ngốc kia!” Gã Ăn-tươi-nuốt-sống gầm lên. “Cả đám bọn tao muốn biết,
mày hôm nào cũng phi đi đâu vào ban ngày ban mặt vậy. Không ai phi đi đâu cho tới
khi trời tối cả. Bọn đậu người dễ dàng tia thấy mày, rồi mở cuộc săn lùng khổng
lồ, mà bọn tao chả thích chuyện đó xảy ra, phải không nào?”
“Không bọn
mình chả thích!” Mấy tên khác la to. “Quay về động của mày đi, thằng còi!”
“Tao không
phi tới chỗ đậu người,” chú KLTBTT đáp. “Tao tới chỗ khác.”
“Tao đang
nghĩ,” Gã Ăn-tươi-nuốt-sống nói, “là mày kiếm đậu người về làm thú nuôi đấy.”
“Mày nói
đúng,” Gã Uống-máu kêu lên. “Mới rồi tao còn nghe nó líu ríu với ai đó trong động
ấy!”
“Hân hạnh
chào đón mày tới lục soát từ đầu tới chân động của tao,” chú KLTBTT đáp.
“Mày có thể tìm mọi ngóc ngách. Chả có đậu người, đậu đũa, đậu tây, đậu téo nào
ở đó cả.”
Sophie nằm
yên như chuột trong túi áo chú KLTBTT. Cô hầu như không dám thở. Cô sợ mình sẽ
hắt hơi. Bất cứ âm thanh, chuyển động nào cũng có thể khiến cô bị lộ. Qua cái lỗ
nhỏ tí ti, cô quan sát đám khổng lồ đang bủa vây chú KLTBTT khốn khổ. Trông
chúng mới đáng ghét làm sao! Cả bọn đứa nào cũng có cặp mắt lợn ti hí, cái mồm
to xụ cùng cặp môi xúc xích dày. Khi Gã Ăn-tươi-nuốt-sống mở mồm nói, cô liếc
thấy lưỡi hắn. Nó đen xì, hệt như tảng thịt bò đen. Đứa nào cũng cao gấp
đôi chú KLTBTT.
Đột nhiên, Gã
Ăn-tươi-nuốt-sống giơ hai cánh tay to bự ra, tóm lấy eo chú KLTBTT. Hắn lẳng
chú lên cao rồi hét, “Bắt lấy này, Xơi-tái-người-lớn!”
Gã
Xơi-tái-người-lớn bắt lấy chú. Mấy tên khổng lồ khác nhanh chóng giãn ra thành vòng tròn lớn, mỗi tên cách nhau khoảng 20 yard, chuẩn bị chơi trò chơi. Giờ
Gã Xơi-tái-người-lớn liệng chú KLTBTT ra xa, lên cao, rồi hét, “Bắt lấy này, Gặm-xương-răng-rắc!”
Gã Gặm-xương-răng-rắc
chạy tới, bắt lấy chú KLTBTT, rồi lập tức lại liệng chú lên cao. “Bắt lấy này, Chén-sạch-trẻ-con!”
Hắn hét lên.
Và cứ thế.
Đám khổng lồ dùng chú KLTBTT để chơi trò ném bóng, thi xem ai ném được chú lên cao
nhất. Sophie bấu chặt tay vào mặt trong túi áo, cố không để lộn cổ ra ngoài,
khi bị chúc đầu xuống đất. Cô thấy mình như đang ở trong thùng lăn xuống
Thác Niagara. Và suốt khoảng thời gian đó, cô chỉ lo lỡ một tên trong đám khổng
lồ kia không bắt được chú KLTBTT, thì chú ta sẽ rơi bộp xuống đất mất.
“Bắt lấy này,
Tước-thịt-thành-sợi!”
“Bắt lấy này,
Nuốt-cả-lòng-mề!”
“Bắt lấy này,
Nghiền-nát-con-gái!”
“Bắt lấy này,
Uống-máu!”
“Bắt lấy, bắt
lấy, bắt lấy!”
Cuối cùng,
chúng chán chơi trò đó. Chúng để chú KLTBTT khốn khổ nằm một đống dưới đất. Chú
ta choáng váng, người ngợm tả tơi. Chúng đá chú vài cái, rồi hét to, “Chạy đi,
thằng còi! Cho bọn tao xem mày chạy nhanh thế nào nào!” Thế là chú KLTBTT chạy.
Chú ta còn làm được gì khác? Đám khổng lồ nhặt đá, ném theo chú. Chú cố tránh cố
né. “Đồ còi cọc nhỏ thó chết dẫm!” Chúng hét lên. “Đồ khỉ khọt xấu xí ngu ngốc!
Đồ tôm lật co quắp cong queo! Đồ lùn xủn nhút nhát bẩn thỉu! Đồ pháo xịt! Đồ
giòi ôi!”
Rốt cuộc chú
KLTBTT cũng chạy khuất mắt bọn chúng và sau vài phút, đám khổng lồ kia mất dạng
nơi chân trời. Sophie thò đầu ra khỏi túi. “Cháu chả thích chuyện đó tí nào,”
cô bảo.
“Phù!” Chú
KLTBTT đáp. “Phù, mà xong rồi! Hôm nay chúng có tâm trạng xuống thấp tởm thật đấy! Ta rất tiếc cháu phải chịu quăng quật một lúc.”
“Tệ chả kém
gì chú!” Sophie bảo. “Chúng có ý làm chú đau thật không?”
“Ta chả bao
giờ tin chúng cả,” chú KLTBTT đáp.
“Thế làm sao chúng bắt được đậu người?” Sophie hỏi.
“Chúng thường
thò tay qua cửa sổ phòng ngủ và tóm họ ngay trên giường,” chú KLTBTT đáp.
“Như chú làm
với cháu ấy.”
“Ờ nhưng ta
không ăn thịt cháu,” chú KLTBTT đáp.
“Chúng còn bắt
họ theo cách nào nữa?” Sophie hỏi.
“Thỉnh thoảng,”
chú KLTBTT đáp, “chúng lội bì bõm dưới biển y như cá, chỉ thò mỗi đầu lên khỏi mặt
nước, rồi thình lình cánh tay lông lá to tướng xuất hiện, vồ lấy ai đó
ở trên bãi biển.”
“Cả trẻ con nữa
à?”
“Thường là trẻ
trâu,” chú KLTBTT đáp. “Trẻ trâu nhỏ nhít hay xây lâu đài cát trên bãi biển. Đó
là đích nhắm của bọn lội bì bõm. Trẻ trâu nhỏ nhít thịt không dai như mấy bà
già, ấy là theo lời Gã Chén-thịt-trẻ-con.”
Trong khi họ
trò chuyện, chú KLTBTT phóng nhanh qua vùng đất. Sophie giờ đứng thẳng dậy
trong túi áo chẽn của chú, hai tay nắm chặt rìa túi. Đầu và vai cô phơi ra
ngoài, gió thổi ào vào tóc cô.
“Chúng còn bắt
người ta theo cách nào nữa vậy?” Cô hỏi.
“Cả đám ấy đều
có cách bắt đậu người riêng biệt,” chú KLTBTT đáp. “Gã Tước-thịt-thành-sợi
thích giả làm cây to đứng trong công viên. Hắn đứng đó trong buổi chiều chập choạng,
cầm cành to che lên đầu, rồi đợi cho tới khi vài gia đình vui vẻ tới cái cây tỏa
bóng mát kia mở tiệc dã ngoại. Hắn sẽ ngó bọn họ khi họ chuẩn bị tiệc.
Nhưng cuối cùng hắn mới là người xơi tiệc.”
“Kinh khủng
quá!” Sophie kêu lên.
“Gã Nuốt-cả-lòng-mề
thì nằm lơ lửng trên mái nhà ở các thành phố lớn. Hắn nằm đó thập thò như thằng
trộm bò[3],
ngắm nghía đám đậu người qua lại bên dưới, và khi thấy ai đó có mùi vị thơm tho
hay ho thì hắn chộp lấy. Hắn chỉ cần thò tay ra, nhón lấy kẻ kia như khỉ con nhón
lạc vậy. Hắn bảo, được nhặt và chọn ra thứ mình thích để chén trong bữa tối thì
hay lắm. Hắn bảo, giống như ta chọn món từ thực đơn vậy.”
“Bộ người ta
không thấy hắn làm thế à?” Sophie hỏi.
“Họ không bao
giờ nhìn thấy hắn cả. Đừng quên lúc đó trời nhá nhem rồi. Còn nữa, Nuốt-cả-lòng-mề
chân tay rất nhẹn. Tay hắn vồ nhanh như gió ấy.”
“Nhưng nếu mỗi
đêm tất cả số người đó đều biến mất, thì người ta hẳn phải la làng lên chứ?”
Sophie thắc mắc.
“Thế giới là
một nơi bự xự,” chú KLTBTT đáp. “Có cả trăm nước khác nhau. Khổng lồ rất thông
minh. Chúng cẩn thận để không léo hánh tới một nước quá thường xuyên. Chúng
luôn lượn luân phiên.”
“Thế cơ đấy!”
Sophie kêu lên.
“Đừng quên
là,” chú KLTBTT bảo, “không cần khổng
lồ tới xơi thịt, đậu người ở mọi nơi cũng biến mất hoài. Đậu người giết lẫn
nhau còn nhanh hơn khổng lồ giết hại họ.”
“Nhưng họ
không ăn thịt nhau,” Sophie cãi.
“Khổng lồ đâu
có ăn thịt nhau,” chú KLTBTT đáp. “Khổng lồ cũng không giết hại nhau cơ mà. Khổng
lồ không đáng yêu, nhưng họ không giết nhau. Bọn cá-sấu-xí-xổm cũng không giết
nhau. Bọn mèo xù xịt lông cũng không giết nhau.”
“Chúng giết
chuột,” Sophie bảo.
“Ờ nhưng
chúng không giết đồng loại,” chú KLTBTT đáp trả. “Đậu người là động vật duy nhất
giết đồng loại mình.”
“Bọn rắn độc
không giết nhau à?” Sophie hỏi. Cô tuyệt vọng khi không tìm ra sinh vật nào hành
xử tồi tệ như con người.
“Cả rắn độc
cũng không giết nhau,” chú KLTBTT bảo. “Sinh vật đáng sợ nhất như hổ báo hay
tê-giác-tùng-xẻo cũng thế. Không ai trong số chúng giết hại đồng loại mình cả. Cháu
có bao giờ nghĩ tới điều đó chưa?”
Sophie nín khe.
“Ta không hiểu
được đậu người,” chú KLTBTT bảo. “Cháu là đậu người, và cháu bảo, khổng lồ ăn
thịt đậu người là kỳ kèo, là kinh khủng. Phải hay trái nào?”
“Phải ạ,”
Sophie đáp.
“Nhưng đậu
người xực nhau suốt đấy,” chú KLTBTT
lại bảo. “Họ bùm bùm súng ống, tuần nào cũng leo lên máy bay thả bom vào đầu
nhau. Đậu người giết đậu người luôn đấy chứ.”
Chú ta nói
đúng. Dĩ nhiên chú ta đúng và Sophie hiểu điều đó. Cô bắt đầu nhủ thầm là liệu
con người có tốt đẹp gì hơn đám khổng lồ hay không. “Dù là thế,” cô bảo, cố bảo
vệ giống nòi mình, “thì cháu nghĩ, chuyện đám khổng lồ gớm ghiếc kia phi đi ăn
thịt người vào mỗi tối vẫn rất ghê tởm. Con người không bao giờ làm gì hại tới
chúng.”
“Đấy là điều
ngày nào lũ lợn cỏn còn con cũng kêu,” chú KLTBTT đáp. “Chúng bảo, ‘tôi có làm
gì hại tới đậu người đâu, sao đậu người lại cứ xơi tôi?’”
“Ôi trời,”
Sophie chỉ còn biết kêu.
“Đậu người
làm luật hợp với họ,” chú KLTBTT nói tiếp. “Nhưng luật họ làm ra không hợp với
lũ lợn cỏn còn con. Ta phải hay trái nào?”
“Phải ạ,”
Sophie đáp.
“Khổng lồ
cũng làm luật. Luật của chúng không hợp với đậu người. Mọi người đều làm ra luật
hợp với mình.”
“Nhưng chú
không thích đám khổng lồ quái vật kia chén đậu người mỗi tối mà, đúng không?”
Sophie hỏi.
“Ta không
thích,” chú KLTBTT đáp, vẻ kiên quyết. “Một lần phải không bằng hai lần trái.
Cháu có thấy ấm cúng dưới đó không?”
“Cháu ổn ạ,”
Sophie đáp lại.
Rồi đột
nhiên, chú KLTBTT lại chuyển sang nước chạy thần tốc của mình. Chú bắt đầu lao
về phía trước với những bước sải phi thường. Tốc độ không tin nổi. Cảnh vật mờ
đi, và Sophie bèn hụp đầu xuống tránh gió lốc đang ào ào tới, để đầu mình không
bị thổi bay đi mất. Cô lui cui trong túi, lắng nghe tiếng gió rít bên ngoài.
Gió tốc vào cả bên trong, qua cái lỗ nhỏ dùng để dòm, kêu ù ù quanh cô như bão
rú.
Song lần này
chú KLTBTT không giữ tốc độ thần tốc được lâu. Hình như chú ta gặp chướng ngại vật
nào đó, có thể là ngọn núi to hay đại dương hay sa mạc rộng lớn, nhưng khi vượt
qua rồi, thì chú ta giảm tốc, trở về bước
sải bình thường và Sophie một lần nữa lại có thể thò đầu, nhìn ra ngoài.
Ngay lập tức
cô để ý thấy họ đang ở một nơi mờ nhạt. Mặt trời đã biến mất sau làn hơi nước mỏng.
Không khí càng lúc càng lạnh. Vùng đất này bằng phẳng, trơ trụi, và hình như
không có màu sắc gì.
Càng lúc
sương mù càng dầy đặc. Không khí vẫn lạnh như cũ và mọi thứ trở nên nhạt nhòa
hơn, cho tới khi không thấy gì ngoài màu xám trắng xung quanh. Họ đang ở một
nơi mịt mù sương khói và hơi nước ma mị. Có thứ gì đó như cỏ mọc ở dưới chân,
nhưng không mang màu xanh. Mà mang màu xám tro. Không có dấu hiệu của sinh vật
sống hay âm thanh nào, ngoại trừ tiếng bước chân thình thịch nhẹ nhàng của chú
KLTBTT khi chú lao qua màn sương.
Đột nhiên chú
ta dừng lại. “Cuối cùng cũng tới nơi!” Chú ta bảo, rồi cúi xuống, nhấc Sophie
ra khỏi túi, đặt cô xuống đất. Cô vẫn mặc bộ đồ ngủ của mình, đi chân trần. Cô
run lên, đảo mắt nhìn quanh vào màn sương khói mù mịt và hơi nước ma mị.
“Mình đang ở
đâu đây?” Cô hỏi.
“Mình đang ở
Xứ sở Mộng mơ,” chú KLTBTT đáp. “Là nơi mọi giấc mơ bắt đầu.”
[1] Nói nhịu ‘cross one’s
fingers’ (ngoéo tay cầu may) thành ‘cross one’s figglers’.
[2] Từ chế, “jumpsy as a
joghopper”.
[3] Cụm từ chế ‘snuggy as a
sniggler’, nghĩa đen là ‘gọn lỏn như anh câu lươn’.
No comments:
Post a Comment