DƯA NUỐT-KHÔNG-TRÔI
“Nhưng nếu không ăn thịt người như mấy tên khác,” Sophie hỏi,
“thì chú sống bằng gì?”
“Đó là câu hỏi
khó bì bõm luôn,” chú KLTBTT trả lời. “Ở Xứ Khổng lồ chán phèo chán phổi này,
ngon xơi như thơm dứa, dưa lợn[1] có mọc đâu. Chả có gì mọc nổi ở đây trừ món củ gớm-không-chịu-nổi này. Tên
nó là dưa nuốt-không-trôi.”
“Dưa nuốt-không-trôi
á!” Sophie kêu lên. “Làm gì có thứ ấy.”
Chú KLTBTT
nhìn Sophie, mỉm cười, nhe 20 cái răng trắng nhởn vuông vắn ra. “Hôm qua, ta
đâu tin vào khổng lồ, đúng không?” Chú ta nói. “Hôm nay, ta không tin có dưa nuốt-không-trôi.
Chỉ vì tình cờ chưa thực sự nhìn thấy thứ gì qua hai hòn bi ve nhỏ bé lóng lánh
của mình, là ta cho rằng nó không tồn tại. Vậy tỉ dụ, bọ-bùng-to-đùng-ngã-ngửa
thì sao?”
“Chú nói gì
cơ?” Sophie hỏi lại.
“Tôm-tép-gật-gù?”
“Đó là cái giống
gì?” Sophie kêu lên.
“Cua-còng-lấp-lửng?”
“Cái gì cơ?”
Sophie lại kêu.
“Cá-sấu-xí-xổm[2]?”
“Chúng có phải
động vật không?” Sophie lại hỏi.
“Chúng là động
vật thông thường cả đấy,” chú KLTBTT
khinh khỉnh đáp. “Ta chẳng phải gã khổng lồ biết-tuốt, nhưng hình như với ta,
cháu là hạt đậu người mít-đặc. Óc cháu đầy sợi rối ấy.”
“Ý chú là sợi
bông chứ gì[3],” Sophie kêu lên.
“Ý ta nghĩ và
điều ta nói là hai chuyện khác nhau,” chú KLTBTT đàng hoàng bảo. “Giờ ta sẽ cho
cháu thấy dưa nuốt-không-trôi.”
Chú KLTBTT mở
toang tủ tường, lôi ra vật quái đản nhất mà Sophie từng nhìn thấy. Nó dài bằng
nửa người thường nhưng to ngang hơn. Thân nó to, y hệt chiếc xe nôi. Nó có màu
đen, với vài đường sọc trắng chạy dọc thân. Và toàn thân nó nổi đầy những cục u
sần sùi.
“Đây chính là
dưa nuốt-không-trôi kinh khủng khiếp!” Chú KLTBTT kêu lên, vung vẩy nó. “Ta căm
nó! Ta thù nó! Ta khinh nó! Nhưng vì không ăn sống nuốt tươi đậu người như mấy gã
khổng lồ khác, ta phải sống cả đời với thứ dưa gớm-không-chịu-nổi này. Bằng
không, ta chả còn gì ngoài da bọc tương[4].”
“Ý chú là da bọc
xương chứ gì,” Sophie bảo.
“Ta biết là xương,” chú KLTBTT đáp. “Nhưng
hãy hiểu, ta không tránh được việc có lúc nói năng lệch lạc. Ta lúc nào cũng cố
hết sức rồi mà.” Chú KLTBTT đột nhiên trông khổ sở đến nỗi Sophie thấy buồn
theo.
“Cháu xin lỗi,”
cô nói. “Cháu không có ý thô lỗ vậy.”
“Chả có trường
lớp nào ở Xứ sở Khổng lồ này dạy ta nói năng cả,” chú KLTBTT buồn rầu đáp.
“Thế mẹ chú
không dạy chú sao?” Sophie hỏi.
“Mẹ ta á!” Chú KLTBTT kêu lên. “Khổng lồ
không có mẹ! Cháu hẳn phải biết điều đó
chứ.”
“Cháu không
biết,” Sophie đáp.
“Ai từng nghe
tới mẹ khổng lồ cơ chứ!” Chú KLTBTT kêu to, vung vẩy quả dưa quanh đầu như quay
sợi thừng dùng để bắt bò. “Chưa bao giờ có bà khổng lồ nào! Chả bao giờ có cả.
Khổng lồ toàn là đàn ông!”
Sophie thấy
mình hơi bối rối. “Trong trường hợp đó,” cô bé hỏi, “sao chú được sinh ra?”
“Khổng lồ
không được sinh ra,” chú KLTBTT đáp. “Khổng lồ xuất hiện, chỉ vậy thôi. Đơn giản là họ xuất hiện, hệt như mặt trời và các vì sao ấy.”
“Vậy chú xuất
hiện khi nào?” Sophie hỏi tiếp.
“Giờ sao ta
biết cái quái quỷ đó được?” Chú KLTBTT hỏi lại. “Lâu lắm rồi, đến độ tính không
ra.”
“Ý chú là chú
không biết mình bao nhiêu tuổi hả?”
“Không gã khổng
lồ nào biết được điều đó,” chú KLTBTT đáp. “Tất cả những gì ta biết về mình là
ta rất già, già ơi là già, già nhàu già nhĩ. Có khi già bằng quả đất ấy.”
“Vậy chuyện
gì xảy ra khi một người khổng lồ chết đi?” Sophie hỏi.
“Khổng lồ
không bao giờ chết,” chú KLTBTT đáp. “Thỉnh thoảng, đột nhiên, một gã khổng lồ
biến mất và không ai biết hắn đi đâu. Nhưng hầu hết khổng lồ bọn ta cứ thế mà sống,
như những kẻ lê-lết-vật-vờ-theo-dòng-thời-gian ấy.”
Chú KLTBTT vẫn
cầm dưa nuốt-không-trôi trong tay phải, giờ bỏ một đầu của nó vào mồm, ngoạm một
miếng lớn. Chú ta bắt đầu nhai lạo xạo, tiếng động phát ra hệt như người ta
nhai nước đá.
“Nó gớm lắm!”
Chú ta lúng búng nói, mồm đầy dưa, thi thoảng còn phun ra những miếng lớn như đạn
bắn về phía Sophie. Sophie nhảy nhót quanh bàn, né đám dưa bắn ra.
“Nó tởm lắm!”
Chú KLTBTT líu ríu nói. “Nó phát ọe! Nó thối hoắc! Nó buồn nôn! Cháu thử mà
xem, cái thứ dưa gớm ghiếc này!”
“Không, cảm
ơn chú,” Sophie đáp, quay mặt đi.
“Từ giờ đó là
thứ duy nhất cháu xơi được ở đây, vì vậy cháu nên sớm làm quen với nó,” chú
KLTBTT bảo. “Nào, cô ốc nhỏ xíu xiu, thử cái nào!”
Sophie nhấm
thử một miếng. “Eo ôi!” Cô bé phun phì phì. “Ôi không! Chúa ôi! Giúp con với!”
Cô nhanh chóng nhổ ra. “Y như da ếch vậy!” Cô thở hổn hển. “Y như cá ươn ấy!”
“Còn tệ hơn
thế!” Chú KLTBTT kêu lên, phá ra cười. “Với ta, nó có vị y như gián-dít-dơ-dáy
và giun-dế-dặt-dẹo![5]”
“Thực sự ta
có phải ăn nó không?” Sophie hỏi.
“Phải, trừ
phi cháu muốn gầy đến độ biến mất tiêu như vành tai dầy.”
“Như làn khói
mỏng chứ[6],”
Sophie chỉnh. “Tai dầy là thứ khác hẳn.”
Một lần nữa mắt
chú KLTBTT lại ánh lên vẻ buồn bã. “Từ ngữ,” chú ta nói, “quả là vấn đề rối rắm
rầu rĩ với ta suốt đời. Vậy nên cháu phải kiên nhẫn, đừng có chòng ghẹo ta. Như
nói trước với cháu rồi đó, ta biết chính xác từ gì mình muốn dùng, nhưng bằng
cách này hay cách khác, chúng cứ ngật ngưỡng trôi tuột đi.”
“Chuyện ấy xảy
ra với mọi người mà,” Sophie đáp.
“Không giống
chuyện xảy ra với ta,” chú KLTBTT bảo. “Ta nói thứ tầm xàm bá láp tồi tệ nhất.”
“Cháu nghĩ
chú nói rất hay,” Sophie đáp lại.
“Cháu nghĩ thế
hả?” Chú KLTBTT kêu lên, mặt mũi tươi tỉnh. “Cháu thật sự nghĩ thế hả?”
“Hay thật đấy,”
Sophie lặp lại.
“Ôi, quả là
món quà tuyệt vời nhất mà ai đó từng tặng ta suốt cuộc đời này!” Chú KLTBTT kêu
lên. “Cháu chắc mình không xoay[7] ta
đó chứ?”
“Dĩ nhiên là
không,” Sophie đáp. “Cháu thích cách chú nói chuyện mà.”
“Tuyệt cú
mèo!” Chú KLTBTT kêu lên, mặt mũi vẫn tươi tỉnh. “Tuyệt đỉnh công phu! Tột đỉnh
là đây! Ta chả biết nói gì hơn!”
“Nghe này
chú,” Sophie bảo. “Mình đâu phải xơi món dưa-nuốt-không-trôi này. Ở đám ruộng
quanh làng cháu, có đủ loại rau củ thơm ngon như xúp lơ, cà rốt. Sao lần sau
chú không dành thời giờ ghé qua đó xem sao?”
Chú KLTBTT hãnh
diện ngẩng cái đầu to bự của mình lên. “Ta là gã khổng lồ cao quý,” chú ta nói.
“Ta thà gặm thứ dưa nuốt-không-trôi tởm lợm này còn hơn đi thó của người khác.”
“Nhưng chú trộm
cháu đi,” Sophie bảo.
“Ta trộm cháu
thì có nhiều nhặn gì đâu,” chú KLTBTT đáp, mỉm cười hòa nhã. “Rốt cuộc, cháu chỉ
là một cô nhóc bé tí ti.”
GÃ UỐNG-MÁU
Đột nhiên, tiếng động bình bịch khủng khiếp từ phía cửa hang vọng
lại, rồi một giọng nói to như sấm gầm lên, “Thằng Còi! Mày có ở đó không, Thằng
Còi? Tao nghe mày huyên thuyên! Mày huyên thuyên với ai đấy?”
“Coi chừng!”
Chú KLTBTT kêu lên. “Gã Uống-máu đó!” Nhưng trước khi chú ta kịp nói xong, thì
tảng đá đã bị vần sang một bên, và một gã khổng lồ cao 50 foot, cao hơn gấp
đôi, to hơn gấp đôi chú KLTBTT, sải bước vào hang. Hắn ta trần truồng, trừ mảnh
vải nhỏ xíu bẩn thỉu quấn quanh mông.
Sophie đang ở
trên bàn. Quả dưa to tướng bị gặm mất một phần đang nằm gần cô. Cô hụp người trốn
phía sau nó.
Sinh vật kia
huỳnh huỵch tiến vào hang, đứng sừng sững trước mặt chú KLTBTT. “Vừa rồi mày
huyên thuyên với ai đấy?” Hắn gầm lên.
“Tao huyên
thuyên một mình thôi,” chú KLTBTT đáp.
“Đồ bèo bọt!
Đồ chuột chết!” Gã Uống-máu la lớn. “Mày nói chuyện với đậu người, đó là điều
tao nghĩ!”
“Không
không!” Chú KLTBTT kêu lên.
“Cú cú[8]!”
Gã Uống-máu gầm trả. “Tao đoán mày vừa thó được một tên đậu người, và mang về tổ
cú của mày làm vật nuôi! Giờ tao sẽ soi nó ra, rồi xơi nó làm bữa phụ trước bữa
tối của mình!”
Chú KLTBTT rất
lo lắng. “Kh-không có ai ở đây cả,” chú
lắp bắp nói. “S-sao mày không l-lể[9]
tao yên?”
Gã Uống-máu
chỉ ngón tay to như thân cây vào chú KLTBTT. “Đồ điên khùng nhỏ thó còi cọc!” Hắn
la to. “Đồ cá ươn lẻo lự tí teo! Đồ cóc ghẻ gớm ghiếc thối tha! Đồ hèm rượu đen
thui thớ lợ! Tao sẽ tìm cho ra cái hoa anh thảo đó!” Hắn chộp lấy tay của chú
KLTBTT. “Tao với mày cùng đi lể tên đậu người bé nhỏ ngon lành đó ra nào!” Hắn
la lên.
Chú KLTBTT định
gạt Sophie khỏi bàn ngay khi có cơ hội, rồi giấu cô bé ra sau lưng, nhưng giờ
chả còn hi vọng để làm việc đó. Sophie nhòm qua quả dưa to tướng bị gặm dở,
quan sát hai gã khổng lồ đang di chuyển vào sâu trong hang. Gã Uống-máu trông rất
khiếp. Da hắn có màu nâu đo đỏ. Lông đen mọc đầy trên ngực, cánh tay và bụng hắn.
Tóc hắn dài, đen, bù xù. Gương mặt xấu xí của hắn tròn, bung bủng. Mắt là hai
cái lỗ đen xì, bé tí. Mũi nhỏ, bèn bẹt. Nhưng mồm thì to tướng. Nó vắt ngang mặt,
từ tai nọ tới tai kia, còn cặp môi như hai khúc xúc xích Đức to xù, tím rịm, nằm
úp lên nhau. Những chiếc răng vàng khè, khấp khểnh, chìa ra giữa cặp môi xúc
xích, và cả suối nước bọt chảy nhều nhễu xuống cằm.
Chả khó gì để
tin rằng, gã phàm phu kinh khiếp này ăn thịt đàn ông, đàn bà, và trẻ con vào mỗi
tối.
Gã Uống-máu,
vẫn nắm tay chú KLTBTT, đang xem xét hàng hàng chai lọ. “Mày và mấy cái lọ vớ vẩn
của mày!” Hắn la lớn. “Mày đựng cái gì trong đó thế?”
“Chả có gì
thú vị với mày,” chú KLTBTT đáp lại. “Mày chỉ quan tâm tới việc chén đậu người mà
thôi.”
“Còn mày thì
gàn dở như ve chó vậy đó!” Gã Uống-máu kêu lên.
Chả mấy chốc
Gã Uống-máu sẽ quay lại, Sophie tự nhủ thế, và hắn sẽ xem xét mặt bàn. Nhưng cô
không nhảy khỏi bàn được. Nó cao tới 12 foot. Cô sẽ ngã gãy chân mất. Quả
dưa-nuốt-không-trôi, dù to như cái xe nôi, cũng không thể che cho cô nếu Gã Uống-máu
nhấc nó lên. Cô xem xét đầu bị gặm dở. Nó có mớ hạt to ở giữa, mỗi hạt to bằng
quả dưa hấu. Mớ hạt đó nằm giữa lớp cùi mềm, nhầy. Sophie vừa trông chừng để
không ai nhìn thấy mình, vừa tiến đến, bốc nửa tá hạt ra. Quả dưa giờ có một lỗ
ở giữa, vừa đủ rộng để cô cuộn mình thành quả bóng chui vào. Cô bò vào đó. Thật là một chỗ ẩn nấp nhầy nhụa, ẩm ướt, nhưng
chuyện đó có gì là quan trọng khi nó giúp cô thoát khỏi bị ăn thịt.
Gã Uống-máu
và chú KLTBTT giờ quay trở lại bàn. Chú KLTBTT suýt ngất đi vì sợ. Bất cứ lúc
nào, chú ta cũng tự nhủ, Sophie sẽ bị phát hiện và bị ăn thịt mất thôi.
Đột nhiên, Gã
Uống-máu vớ lấy quả dưa ăn dở. Chú KLTBTT nhìn chằm chằm xuống cái bàn trống.
Sophie, cháu ở đâu? Chú ta tuyệt vọng nghĩ. Cháu không thể nhảy khỏi cái bàn
cao thế, vậy cháu trốn ở đâu hở Sophie?
“Vậy ra đây
là thứ bắp bẹp[10] bẩn thỉu ghê tởm mà mày
xơi á!” Gã Uống-máu gầm lên, tay cầm quả dưa bị gặm dở. “Mày chắc là sò nên mới
mơi thứ rác rưởi này!”
Trong giây
lát, Gã Uống-máu hình như quên bẵng việc tìm kiếm Sophie. Chú KLTBTT quyết định
hướng hắn ra chỗ khác. “Đây là thứ dưa ngon-không-tả-nổi,” chú bảo. “Tao xơi nó
hết ngày lại đêm. Mày chưa bao giờ thử phải không, Uống-máu?”
“Đậu người
ngon hơn,” Gã Uống-máu đáp lại.
“Mày toàn nói
điều lẩn thẩn,” chú KLTBTT bảo, trong phút chốc thấy mình can đảm hơn. Chú ta
nghĩ, chỉ cần dụ Gã Uống-máu cắn một miếng thứ dưa gớm ghiếc này, thì mùi vị
kinh khủng của nó sẽ khiến hắn ta gầm vang khắp hang động. “Tao vui mừng ăn cho
mày xem,” chú KLTBTT bảo tiếp. “Nhưng xin mày, khi thấy nó ngon thế nào rồi,
thì đừng có mà gặm hết đấy. Dành một ít cho bữa tối của tao nhé.”
Gã Uống-máu
đưa cặp mắt lợn ti hí nhìn quả dưa đầy nghi ngờ.
Sophie, đang
nấp trong phần dưa ăn dở, bắt đầu run bắn cả lên.
“Mày không bịp
tao đấy chứ?” Gã Uống-máu hỏi.
“Không đời
nào!” Chú KLTBTT hăng hái đáp. “Thử một miếng, và tao cá mày sẽ gào lên ôi ngon
quá, món này tuyệt quá cho mà xem!”
Chú KLTBTT có
thể thấy mồm miệng Gã Uống-máu tham ăn bắt đầu nhỏ đầy dãi trước viễn cảnh có
món khoái khẩu mới. “Rau củ rất tốt cho mày,” chú ta bảo tiếp. “Ăn thịt hoài
không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Chỉ lần này
thôi nhé,” Gã Uống-máu đáp. “Tao sẽ xơi món tởm này của mày. Nhưng báo trước, nếu
nó kinh quá, thì tao sẽ nhai cái đầu nhỏ của mày đấy!”
Hắn nhặt quả
dưa lên.
Hắn bắt đầu
đưa nó lên cao, khoảng 50 foot trong không khí, trước khi cho vào mồm.
Sophie muốn
hét lên Đừng! Nhưng thế là chết chắc.
Cô bé đành lom khom giữa mớ hạt nhớt nhợt, thấy mình như được nhấc lên cao, cao
mãi.
Đột nhiên, có
tiếng rắc khi Gã Uống-máu gặm một miếng
lớn. Sophie nhìn thấy hàm răng vàng khè của hắn khợp vào nhau, cách đầu cô có
vài inch. Rồi tất cả hoàn toàn tối đen. Cô đã ở trong mồm hắn. Cô ngửi thấy luồng
hơi gớm ghiếc. Mùi thịt ôi. Cô đợi hàm răng khợp vào nhau cái rắc lần nữa. Cô cầu nguyện cho mình được
chết nhanh.
“Éo eooo ôi!”
Gã Uống-máu gầm lên. “Ối eooo ôiiii! Ới mẹ ơiiii!” Rồi hắn phun ra.
Cả miếng dưa
to đang ở trong mồm, cùng với Sophie, bị bắn ra ngoài, bay vọt qua hang.
Nếu Sophie
văng vào bức tường đá, thì hẳn cô đã toi đời. May là cô đập vào cái áo choàng
đen của chú KLTBTT đang treo trên tường. Cô rơi xuống đất, nửa tỉnh nửa mê. Cô
lẩn vào sau vạt áo rồi nấp ở đó.
“Quân chuột
chù lừa đảo!” Gã Uống-máu gầm lên. “Đồ lợn con hôi thối!” Hắn nhào vào chú
KLTBTT, đập phần còn lại của quả dưa lên đầu chú ta. Quả dưa vỡ thành muôn mảnh,
bay tung tóe khắp hang.
“Mày không
thích nó à?” Chú KLTBTT ngây thơ hỏi lại, gãi đầu gãi tai.
“Thích nó hả!”
Gã Uống-máu gào lên. “Đây là thứ mùi vị khủng khiếp nhất tao từng tọng vào mồm!
Mày hẳn phải giòi bọ mới đi chén thứ tởm lợm này! Mỗi đêm chắc mày phải vui
vẻ lượn vài vòng để tóm mấy tên đậu người về mà chén ấy chứ!”
“Ăn thịt đậu người là sai trái, xấu xa!” Chú
KLTBTT đáp.
“Sướng và
ngon muốn chết!” Gã Uống-máu gào trả. “Mà tối nay tao sẽ phi sang Chile để chén vài tên đậu người Chile đấy. Mày
có muốn biết sao tao chọn Chile
không?”
“Tao không muốn
biết bất cứ thứ gì cả,” chú KLTBTT cao ngạo đáp.
“Tao chọn Chile,” Gã Uống-máu
bảo, “vì tao chán vị bọn Esquimo rồi. Mà quan trọng là, với khí trời nóng nực
phát bực này, tao đã chén quá nhiều thịt lạnh, nên giờ thứ lạnh sau Esquimo là
đậu Chile.
Đậu người ở Chile
có vị cực cay[11].”
“Khiếp quá,”
chú KLTBTT đáp. “Mày phải thấy xấu hổ chứ.”
“Mấy đứa khác
đều bảo tụi nó thích phi tới Anh để tóm cổ bọn trẻ trâu tối nay,” Gã Uống-máu lại
bảo. “Thực ra tao rất thích thịt bọn trẻ trâu Anh quốc. Chúng có mùi sách-vở cực
kỳ thơm tho. Có lẽ tao sẽ đổi ý và đi với tụi nó.”
“Bọn mày thật
tởm lợm,” chú KLTBTT bảo.
“Còn mày là nỗi
sỉ nhục với người khổng lồ!” Gã Uống-máu hét to. “Mày không hợp làm khổng lồ!
Mày là thằng ẽo ượt nhỏ thó lé xẹ! Đồ chuột chết thối tha! Thứ bánh xốp mềm xèo
mốc thếch!”
Cùng với câu
nói đó, Gã Uống-máu kinh khiếp sải bước ra khỏi hang. Chú KLTBTT chạy ngay ra cửa,
mau mắn đẩy hòn đá vào lại chỗ cũ.
“Sophie,” chú
ta thì thào gọi. “Sophie, cháu ở đâu hở Sophie?”
Sophie chui từ
dưới vạt áo choàng đen ra. “Cháu ở đây,” cô bé bảo.
Chú KLTBTT nhặt
cô lên, nhẹ nhàng giữ cô trong tay mình. “Ôi, ta thật vui khi tìm thấy cháu
ngay tắp lự!” Chú ta bảo.
“Cháu đã ở
trong mồm hắn,” Sophie đáp.
“Cháu ở trong
cái gì hả!” Chú KLTBTT kêu lên.
Sophie kể cho
chú ta nghe chuyện gì đã xảy ra.
“Rồi ta bảo hắn
ăn quả dưa gớm ghiếc kia, còn cháu thì ở trong đó suốt!” Chú KLTBTT kêu lên.
“Chả vui tí
nào,” Sophie đáp lại.
“Nhìn cháu mà
xem, đứa trẻ nhỏ bé tội nghiệp!” Chú KLTBTT kêu lên. “Cháu dính đầy dưa và nước
bọt khổng lồ kìa!” Chú ta giũ khắp người cô, càng nhiều càng tốt. “Giờ ta ghét
bọn khổng lồ đó quá chừng,” chú ta bảo. “Cháu biết ta thích gì không?”
“Gì hở chú?”
Sophie hỏi.
“Ta nên tìm
cách làm chúng biến đi, từng tên từng tên một.”
“Cháu rất vui
được giúp chú,” Sophie bảo. “Để cháu nghĩ xem có cách gì hay không.”
[1] Nhại ‘pickles’ (dưa món)
thành ‘pigwinkles’.
[2] Toàn từ chế, gồm
‘scotchhopper’, ‘humplecrimp’, ‘wraprascal’, và ‘crumpscoddle’.
[3] Nói nhịu ‘cotton-wool’
thành ‘rotten-wool’.
[4] Nói nhịu ‘skin and bone’
thành ‘skin and groans’.
[5] Từ chế, gồm có
‘clockcoaches’ và ‘slimewanglers’.
[6] Nói nhịu ‘into thin air’
thành ‘into a thick ear’.
[7] Dùng sai thành ngữ ‘pull
someone’s leg’ (chơi trác ai) thành ‘twiddle someone’s leg’ (xoay ai)
[8] Đọc chại chữ ‘yes’ (có)
thành ‘yus’.
[9] Sợ quá nên chú KLTBTT nói
nhịu từ ‘leave’ (để) thành ‘heave’.
[10] Từ chế, ‘glubbage’ thay
vì ‘cabbage’.
[11] Chơi chữ, Chile (Chi-lê)
và chilly (cay).
No comments:
Post a Comment