ĐI BẮT GIẤC MƠ
Chú KLTBTT đặt va-li xuống. Chú cúi thấp tới nỗi gương mặt to
lớn của chú kề cận mặt Sophie. “Từ giờ trở đi, mình phải yên như chuột chít nhỏ
nhít tíu tít nhé,” chú ta thì thào bảo.
Sophie gật đầu.
Làn hơi mờ ảo cuồn cuộn quấn quanh cô. Nó làm ướt má cô, khiến vài giọt nước đọng
lại trên tóc cô.
Chú KLTBTT mở
va-li, lấy ra vài cái lọ không. Chú để sẵn trên mặt đất, mở nắp lọ ra. Rồi chú
đứng thật thẳng dậy. Giờ đầu chú vươn cao, chui vào đám mây mù dày đặc, rồi thoắt
ẩn thoắt hiện. Tay phải chú cầm cái vợt dài.
Sophie, chăm
chú nhìn lên, thấy qua đám mây mù đôi tai to tướng của chú ta bắt đầu xoay
quanh đầu. Chúng ve vẩy tới lui nhè nhẹ.
Đột nhiên chú
KLTBTT chồm tới. Chú vọt thật cao trong không trung, vung vợt cái vù vào đám
mây mù. “Bắt được rồi!” Chú la lên. “Ay da, ay da! Nhanh nhanh lên nào!” Sophie
nhặt cái lọ lên, đưa nó cho chú. Chú ta cầm lọ, rồi hạ thấp vợt. Thật cẩn thận,
chú ta trút thứ gì đó hoàn toàn vô hình từ vợt vào lọ. Rồi chú ta bỏ vợt ra, lấy
tay bịt miệng lọ. “Cái nắp!” Chú thì thào bảo. “Cái nắp, nhanh lên!” Sophie nhặt
nắp lọ lên, đưa nó cho chú. Chú ta vặn nó lại, và lọ được đóng kín. Chú KLTBTT
rất phấn khích. Chú đưa cái lọ lại gần tai, chăm chú nghe ngóng.
“Một trận-say-túy-lúy!”
Chú ta thì thảo bảo, giọng run rẩy. “Nó, nó, nó thậm chí còn tốt hơn. Một thầy-pháp-tài-tình!
Đó là một thầy-pháp-tài-tình vàng óng!”
Sophie nhìn
lom lom chú ta.
“Ôi trời đất
quỷ thần ôi!” Chú ta bảo, giơ cái lọ lên phía trước mặt. “Thứ này sẽ khiến một
em bé nào đó có một đêm thật hạnh phúc khi ta thổi nó vào bé ấy đấy!”
“Là giấc mơ tốt
thật à?” Sophie hỏi.
“Giấc mơ tốt á?” Chú ta kêu lên. “Một thầy-pháp-tài-tình
óng ả! Không phải thứ thường tóm được đâu!” Chú ta đưa cái lọ cho Sophie rồi bảo,
“Giờ ngồi yên như con chiên[1] nhé.
Ta đang nghĩ, hôm nay có thể có cả một bầy thầy-pháp-tài-tình bay lượn quanh
đây. Làm ơn nín thở nhé. Cháu cực kỳ ầm ĩ ở dưới đó đấy.”
“Cháu chả động
đậy tẹo tèo teo nào,” Sophie bảo.
“Thì đừng có mà
động đậy,” chú KLTBTT gắt gỏng đáp. Rồi chú lại đứng thẳng lên, thò đầu vào mây
mù, tay cầm vợt sẵn sàng. Một lúc yên lặng thật lâu sau, vừa chờ vừa ngóng, cuối
cùng một bước nhảy vọt đột nhiên xuất hiện, đi kèm tiếng vợt quét vun vút.
“Cái lọ nữa!”
Chú ta kêu lên. “Nhanh lên nào!”
Khi giấc mơ
thứ hai đã an tọa trong lọ, nắp cũng đã được vặn lại, thì chú KLTBTT đưa cái lọ
lên tai.
“Ôi không!” Chú ta kêu lên. “Chuột chù
chuột chít ôi! Chẫu chàng chẫu chuộc ôi!”
“Có chuyện gì
vậy chú?” Sophie hỏi.
“Là một thằng-gù-khỉ-khọt!”
Chú ta la lên. Giọng chú đầy vẻ cuồng nộ, đau khổ. “Ôi cứu con cà con kê với!”
Chú ta kêu lên. “Giúp chúng con thoát khỏi bọn chồn lơ chồn lửng với! Quỷ sứ
đang nhảy nhót trên vợt vọt của con rồi!”
“Chú đang nói gì thế?” Sophie hỏi. Chú KLTBTT
trông mỗi lúc một buồn thêm.
“Ôi bum một
quả cho mắt tím rịm cho rồi[2]!”
Chú ta kêu lên, vung vẩy lọ trong không khí. “Ta đi cả quãng đường chỉ để tóm
vài giấc mơ vàng óng ả đáng yêu, và xem ta vớ được gì này?”
“Chú vớ được
gì vậy?” Sophie hỏi.
“Ta vớ được một
thằng-gù-khỉ-khọt đáng sợ!” Chú ta kêu lên. “Là giấc mơ tồi tệ lắm lắm! Còn tệ hơn giấc mơ tồi nữa! Đó là một cơn ác mộng!”
“Ôi trời,”
Sophie đáp lại. “Chú sẽ làm gì với nó?”
“Ta sẽ không
bao giờ thả nó ra!” Chú KLTBTT kêu lên. “Nếu làm thế, thì mấy em bé nhỏ nhít khốn
khổ sẽ có khoảng thời gian ghê gớm khủng khiếp nhất! Đây là một ông-kẹ-chù-ụ thực
sự khó chịu! Ta sẽ làm nó nổ tung ngay khi về tới nhà!”
“Ác mộng khiếp
lắm,” Sophie bảo. “Một lần cháu mơ thấy nó và thức dậy toát cả mồ hôi đấy.”
“Với thứ này
thì cháu thức dậy hét toáng cả lên
cơ!” Chú KLTBTT bảo. “Thứ này sẽ làm răng lợi cháu dựng đứng lên luôn[3]! Nếu
thứ này mà chạm tới cháu, thì máu cháu sẽ đông lại thành băng, da cháu sẽ trườn
đi khắp nhà!”
“Tệ đến thế
cơ à?”
“Tệ hơn nhiều
ấy chứ!” Chú KLTBTT đáp. “Đây là một phù-thủy-thối-tha thực sự trơ trẽn!”
“Chú bảo đó
là một thằng-gù-khỉ-khọt mà,” Sophie nhắc chú.
“Thì là một
thằng-gù-khỉ-khọt!” Chú KLTBTT bực tức kêu lên. “Cũng là một ông-kẹ-chù-ụ và một phù-thủy-thối-tha! Là ba trong một ấy! Ôi ta mừng là mình đã dịt dọt
được nó. À cháu, tên quái vật nhỏ bé hư hỏng, cháu đấy!” Chú ta kêu lên, cầm
cái lọ và nhìn nó. “Cháu không được lộn xà lộn xộn như mấy bé đậu người nhỏ
nhít khốn khổ nữa đâu đấy!”
Sophie, giờ
đang chăm chú nhìn vào cái lọ thủy tinh, bỗng kêu lên, “Cháu thấy nó rồi! Có thứ
gì đó ở trong ấy đấy!”
“Dĩ nhiên có
thứ gì đó ở trong ấy,” chú KLTBTT đáp. “Cháu đang thấy một thằng-gù-khỉ-khọt
đáng sợ mà.”
“Nhưng chú bảo
cháu giấc mơ vô hình mà.”
“Chúng luôn
vô hình cho tới khi bị bắt,” chú
KLTBTT bảo cô. “Sau đó chúng mất đi một ít sự vô hình của mình. Mình sẽ thấy thứ
này rất rõ thôi.”
Bên trong lọ
Sophie có thể thấy đường tim tím mờ mờ của thứ gì đó trông như hỗn hợp giọt khí
và bong bóng thạch đông. Nó cử động dữ dội, va đập vào thành lọ và liên tục biến
đổi hình dạng.
“Nó ngọ nguậy
suốt á!” Sophie kêu lên. “Nó đang cố thoát ra ngoài! Nó đập tung cả mình ra kìa!”
“Giấc mơ càng
khủng khiếp thì càng hay giận dữ khi nó bị bắt giam,” chú KLTBTT bảo. “Như thú
hoang vậy đó. Nếu con nào quá dữ, và cháu nhốt nó vào lồng, thì nó sẽ tạo ra âm
thanh ầm-ầm-ình-ình. Nếu con nào ngoan, như gà-gáy-ó-o hay ếch-nhái-nhớt-nhợt,
thì nó sẽ ngồi yên. Giấc mơ cũng y như thế. Thứ này là một cơn ác mộng kinh khủng
khiếp sấm rền rầm. Nhìn nó quăng mình vào thành lọ kìa!”
“Nó thật đáng
sợ!” Sophie kêu lên.
“Ta ghét bị
thổi thứ này vào người trong một đêm tối tăm mờ mịt lắm,” chú KLTBTT bảo.
“Cháu cũng thế!”
Sophie đáp.
Chú KLTBTT bắt
đầu cho chai lọ vào lại trong va-li.
“Thế thôi à?”
Sophie hỏi. “Mình về à?”
“Ta buồn vì vớ
phải thứ thằng-gù-khỉ-khọt ông-kẹ-chù-ụ phù-thủy-thối-tha này,” chú KLTBTT bảo,
“đến nỗi không muốn làm tiếp nữa. Bắt-giấc-mơ hôm nay thế đủ rồi.”
Sophie mau
chóng trở lại túi áo chẽn và chú KLTBTT phóng càng nhanh càng tốt về nhà. Cuối
cùng, khi họ vượt qua vùng đất mờ sương, trở lại vùng hoang mạc vàng úa, thì tất
cả những tên khổng lồ khác đã uể oải lăn ra đất, ngủ say sưa.
No comments:
Post a Comment