Monday, October 28, 2013

BFG -- Chapters 1 & 2









CHÚ KHỔNG LỒ TO BÉO THÂN THIỆN (CKLTBTT)

Nội dung
Danh sách các nhân vật
1-      Canh ba
2-      Ai đấy?
3-      Vụ bắt cóc
4-      Cái hang
5-      CKLTBTT
6-      Bọn khổng lồ
7-      Đôi tai kỳ diệu
8-      Dưa nuốt-không-trôi
9-      Gã Uống-máu
10-  Nước sủi-ùng-ục và Cơn phê-tái-tê
11-  Chuyến đi đến Miền đất Mộng mơ
12-  Đi bắt giấc mơ
13-  Thằng-gù-khỉ-khọt dành tặng gã Ăn-tươi-nuốt-sống
14-  Những giấc mơ
15-  Kế hoạch lớn
16-  Pha trộn giấc mơ
17-  Chuyến đi đến thành Luân Đôn
18-  Cung điện
19-  Nữ hoàng
20-  Bữa sáng quý tộc
21-  Kế hoạch
22-  Tóm gọn!
23-  Giờ cho ăn
24-  Tác giả

Nhân vật trong truyện này gồm có:

NGƯỜI:

NỮ HOÀNG ANH QUỐC
MARY, người hầu của Nữ hoàng
Ông Tibbs, quản gia Cung điện
Tổng tư lệnh Quân đội
Tổng tư lệnh Không quân
Và dĩ nhiên có cả, SOPHIE, cô bé mồ côi

KHỔNG LỒ:

GÃ ĂN-TƯƠI-NUỐT-SỐNG
GÃ GẶM-XƯƠNG-RÔM-RỐP
GÃ XƠI-TÁI-NGƯỜI-LỚN
GÃ CHÉN-SẠCH-TRẺ-CON
GÃ TƯỚC-THỊT-THÀNH-SỢI
GÃ NUỐT-CẢ-LÒNG-MỀ
GÃ NGHIỀN-NÁT-CON-GÁI
GÃ UỐNG-MÁU
THẰNG CHẶT-THỊT
Và dĩ nhiên có cả, CKLTBTT


CANH BA

Sophie không tài nào ngủ được.
            Ánh trăng sáng trưng đang chiếu qua khe hở trên tấm rèm cửa sổ. Nó rọi ngay vào gối cô bé.
            Những đứa trẻ khác trong tệ xá đã ngủ từ lâu.
            Sophie nhắm mắt, nằm im. Cô cố chợp mắt ngủ.
            Nhưng chả ích gì. Ánh trăng như lưỡi gươm bạc chiếu xiên qua căn phòng, rọi ngay vào mặt cô.
            Ngôi nhà hoàn toàn tĩnh lặng. Không giọng nói nào vẳng lên từ tầng dưới. Cũng chẳng có tiếng bước chân nào vọng xuống từ tầng trên.
            Cửa sổ sau tấm rèm rộng mở, nhưng bên ngoài chả có ai. Dưới đường chả có xe cộ. Ta chẳng thể nghe thấy tiếng động nhỏ nhất nào ở bất cứ nơi đâu. Sophie chưa từng thấy sự tĩnh lặng nào đến thế.
            Có lẽ, cô bé tự nhủ, đây chính là lúc người ta gọi là canh ba.
            Canh ba, ai đó thì thào bảo cô, là giờ phút đặc biệt lúc nửa đêm, khi mọi trẻ con, người lớn đều đã chìm sâu vào giấc ngủ, thì tất thảy những thứ đen tối khác bèn rời nơi ẩn náu, bước vào thế giới của riêng mình.

Ánh trăng soi trên gối của Sophie giờ sáng hơn lúc nào hết. Cô bèn quyết định ra khỏi giường, tới chỗ cái rèm để che khe hở lại.
            Bạn sẽ bị phạt nếu rời giường khi đèn đã tắt. Ngay cả khi bạn bảo bạn muốn đi nhà xí, thì người ta cũng chả chấp nhận cái cớ đó, và họ vẫn phạt bạn như thường. Nhưng giờ chẳng có ai, Sophie chắc chắn là thế.
            Cô với tay lấy cặp mắt kính để ở trên ghế cạnh giường ngủ của mình. Chúng có gọng thép cùng cặp đít chai dày, và cô hầu như chả nhìn thấy gì nếu không có chúng. Cô đeo kính lên, trượt khỏi giường rồi rón rén đi tới bên cửa sổ.

Khi tới bên tấm rèm, Sophie bỗng do dự. Cô thèm được luồn qua nó, thò đầu ra ngoài để xem xem thế giới trông như thế nào vào lúc canh ba.
            Cô lại lắng nghe. Mọi nơi đều lặng như tờ.
            Niềm khao khát được nhìn ra ngoài mạnh quá khiến cô không kiềm được. Cô bèn luồn thật nhanh xuống phía dưới tấm rèm, thò đầu ra ngoài cửa sổ.
            Dưới ánh trăng bàng bạc, con đường làng cô biết rất rõ bỗng trở nên hoàn toàn khác lạ. Những ngôi nhà trông xiêu vẹo, nghiêng ngả, như trong truyện cổ tích. Mọi thứ đều nhợt nhạt, ma quái, mang một màu trắng sữa.
            Phía bên kia đường, cô có thể thấy tiệm của Bà Rance, nơi bán nút áo, len sợi, và mấy mẩu thun quần. Nó trông không thật. Như có cái gì đó mờ mờ ảo ảo vậy.
            Sophie phóng tầm mắt ra xa hơn, xa khỏi con đường làng.
            Thình lình cô cứng người lại. Có cái gì đó đang đi trên đường, phía đối diện.
            Có cái gì đó màu đen.
            Cái gì đó cao và đen.
            Cái gì đó rất cao, rất đen và rất gầy.

AI ĐẤY?

Đó không phải người. Không thể là người được. Nó cao gấp bốn lần con người cao nhất. Nó cao đến độ đầu nó còn cao hơn cả cửa sổ tầng trên của mấy ngôi nhà kia. Sophie há hốc mồm định hét, nhưng chẳng có âm thanh nào thoát ra. Cổ họng cô, hệt như toàn thân cô, đã cứng lại vì sợ.
            Đây đúng là canh ba gà gáy.
            Cái hình dáng cao, đen kia đang tiến về phía cô. Nó ở rất gần mấy ngôi nhà đối diện đường, ẩn vào nơi có bóng đen bao phủ mà ánh trăng không chiếu rọi tới.
            Nó tiếp tục tiến tới, gần hơn nữa. Và nó tiến rất nhanh. Nó dừng lại, rồi lại tiếp tục lao đi, và rồi nó dừng lại lần nữa.
            Nhưng nó đang làm cái quái quỷ gì thế?
            À há! Sophie giờ có thể nhìn thấy nó làm gì rồi. Nó dừng lại trước mỗi ngôi nhà. Nó dừng lại, nhòm qua cửa sổ tầng trên của mỗi ngôi nhà trên con đường làng. Thật ra nó phải cúi xuống để nhòm vào mấy cửa sổ tầng trên. Nó cao vậy đó.
            Nó dừng lại và nhòm vào. Rồi nó lướt sang cửa sổ nhà bên cạnh, dừng lại, nhòm vào, và cứ thế suốt cả con phố.
            Nó đang tiến lại gần hơn và giờ Sophie có thể nhìn thấy nó rõ hơn.
            Khi đã nhìn thật cẩn thận, thì cô bé quyết định nó hẳn phải thứ NGƯỜI nào đó. Rõ ràng nó không phải con người. Nhưng nó nhất định là NGƯỜI.
            Có lẽ đó là MỘT NGƯỜI KHỔNG LỒ.
            Sophie nhìn chăm chú sang con đường có ánh trăng soi mờ ảo. Gã khổng lồ (nếu hắn đúng là thế) mặc một chiếc ÁO KHOÁC MÀU ĐEN dài.
            Một tay hắn cầm thứ gì đó trông như một CHIẾC KÈN TRUMPET DÀI, MẢNH.          
            Tay kia hắn cầm một cái VA LI LỚN.
            Gã khổng lồ đã dừng lại ngay trước cửa nhà Ông và Bà Goochey. Nhà Goochey bán rau củ ở giữa phố High Street, và gia đình này sống ở tầng trên cửa tiệm. Hai đứa trẻ nhà Goochey đang ngủ ở phòng trước tầng trên, Sophie biết thế.
            Gã khổng lồ đang nhòm qua cửa sổ vào phòng, nơi Michael và Jane Goochey đang ngủ. Sophie nhìn sang đường, nín thở.

Cô thấy Gã khổng lồ lùi lại một bước, đặt cái va li xuống vỉa hè. Hắn cúi xuống, mở cái va li ra. Hắn lấy thứ gì đó ở bên trong ra. Nó trông như chiếc lọ thủy tinh, loại mình vuông có nắp vặn ở trên. Hắn mở nắp lọ, đổ thứ gì đó ở bên trong vào một đầu của chiếc kèn trumpet dài.
            Sophie vừa nhìn vừa run lên.
            Cô thấy Gã khổng lồ đứng thẳng người dậy, rồi cô thấy hắn chọt cây kèn trumpet qua cửa sổ để ngỏ của căn phòng tầng trên, nơi bọn trẻ nhà Goochey đang ngủ. Cô thấy Gã khổng lồ lấy hơi, rồi phù, hắn thổi vào cây kèn trumpet.
            Không có tiếng động nào phát ra, nhưng với Sophie, rõ ràng cái thứ gì đó ở bên trong lọ đã được thổi qua cây kèn trumpet vào phòng ngủ nhà Goochey.
            Đó có thể là thứ gì nhỉ?

Khi Gã khổng lồ rút cây kèn ra khỏi cửa sổ, cúi xuống nhặt cái va li lên, thì tình cờ hắn quay đầu lại, liếc nhìn sang bên kia đường.
            Dưới ánh trăng, Sophie bắt gặp cái nhìn phát ra từ gương mặt nhăn nheo nhợt nhạt dài thoòng to bự với đôi tai to bự kia. Cái mũi nhọn sắc như dao, và phía trên là hai con mắt sáng chói, hai con mắt đang nhìn thẳng về phía Sophie. Chúng ẩn chứa ánh nhìn hung bạo, hiểm ác trong đó.
            Sophie chép miệng, lùi xa cửa sổ. Cô nhào trở lại phòng ngủ, nhảy vào giường, trốn dưới chăn.
            Và cô nằm yên, núp kín ở đó, như một con chuột, toàn thân run rẩy.

No comments:

Post a Comment