NHỮNG CÁI TÊN
“Bà Trunchbull á!” Matilda hét, nhảy
dựng cả lên. “Ý cô là bà ấy là dì của
cô á? Bà ấy nuôi cô lớn lên á?”
“Ừ,” Cô Honey đáp.
“Thảo
nào cô sợ đến thế!” Matilda hét lên. “Có hôm bọn em còn thấy bà ấy túm tóc
một cô bé và lẳng cô ấy qua hàng rào cơ đấy!”
“Em chưa thấy hết đâu,” Cô Honey
đáp. “Khi bố cô mất, cô mới 5 tuổi rưỡi, và bà ta thường bắt cô tự tắm lấy. Và
nếu bà ta xuất hiện mà nghĩ là cô tắm không đúng, thì bà ta nhấn đầu cô xuống
nước và giữ chặt một lúc. Nhưng thôi đừng để cô kể lể về mấy chuyện bà ta từng
làm. Chuyện đó chả giúp được gì chúng ta cả.”
“Vâng,” Matilda bảo. “Quả là nó chả giúp
được gì cả.”
“Ta tới đây để nói chuyện về em,” Cô Honey nói tiếp, “mà nãy giờ cô
toàn nói linh tinh lang tang về mình. Cô thấy mình ngốc quá. Cô thật sự quan
tâm nhiều hơn tới việc em có thể dùng đôi mắt kỳ diệu của mình làm được tới đâu
cơ.”
“Em có thể di chuyển đồ vật,”
Matilda đáp. “Em biết mình có thể. Em có thể đẩy đổ đồ vật.”
“Em thấy thế nào,” Cô Honey hỏi, “nếu
mình làm một vài thí nghiệm thật thận trọng để xem em có thể di chuyển và đẩy đổ
bao nhiêu thứ?”
Lấy làm ngạc nhiên, Matilda nói, “Nếu
cô không phiền, thì Cô Honey ơi, em nghĩ em không nên làm thế. Giờ em muốn về
nhà, suy ngẫm, và nghĩ ngợi về tất cả mọi điều em vừa nghe được chiều nay.”
Cô Honey lập tức đứng dậy. “Dĩ nhiên
rồi,” cô bảo. “Cô đã giữ em lại quá lâu. Mẹ em sẽ lo lắng đấy.”
“Bà ấy chả bao giờ lo lắng cả,”
Matilda đáp, miệng mỉm cười. “Nhưng giờ em muốn về nhà, nếu cô không phiền ạ.”
“Thì thôi vậy,” Cô Honey bảo. “Cô
xin lỗi vì đã mời em thứ trà ẹ quá.”
“Không đâu cô ơi,” Matilda đáp. “Trà
ngon mà.”
Hai người bọn họ đi suốt con đường về
nhà Matilda trong sự im lặng hoàn toàn. Cô Honey cảm thấy Matilda muốn thế. Đứa
trẻ hình như còn mải suy nghĩ nên chẳng ngó ngàng gì dọc đường đi, và khi họ đến
gần cổng nhà Matilda, thì Cô Honey bảo, “Tốt nhất em quên hết mọi chuyện cô kể
với em hồi chiều đi.”
“Em không hứa mình sẽ làm thế,”
Matilda đáp, “nhưng em hứa sẽ không nói về nó với bất kỳ ai vào bất cứ lúc nào,
thậm chí là với cô.”
“Cô nghĩ, thế mới thật khôn ngoan,”
Cô Honey đáp lại.
“Dù vậy, em không hứa sẽ ngừng nghĩ
về nó đâu, Cô Honey ạ,” Matilda bảo. “Em nghĩ về nó suốt chặng đường từ nhà cô
về nhà em và em tin là mình đã có một tí ti ý tưởng nào đó.”
“Em không được làm thế,” Cô Honey bảo,
“Hãy quên chuyện đó đi.”
“Em muốn hỏi cô ba điều cuối cùng trước
khi ngừng nói về chuyện này,” Matilda bảo. “Cô trả lời em chứ, Cô Honey?”
Cô Honey mỉm cười. Thật khác thường,
cô tự nhủ, cái cách mà cô bé nhỏ tí này đột nhiên đảm đương các vấn đề của cô,
mà lại còn ra vẻ đầy quyền lực nữa chứ. “Ừ,” cô đáp lại, “còn tùy vào việc câu
hỏi là gì nữa nhé.”
“Điều thứ nhất là vầy,” Matilda bảo.
“Bà Trunchbull gọi bố cô là gì khi họ
quanh quẩn ở nhà?”
“Cô chắc bà ấy gọi ông ấy là
Magnus,” Cô Honey đáp. “Đó là tên riêng của bố cô.”
“Còn bố cô gọi Bà Trunchbull là gì?”
“Tên bà ấy là Agatha,” Cô Honey đáp.
“Đó là tên mà ông ấy gọi bà ấy.”
“Cuối cùng,” Matilda hỏi tiếp, “bố
cô và Bà Trunchbull gọi cô là gì khi ở
nhà?”
“Họ gọi cô là Jenny,” Cô Honey đáp lại.
Matilda cân nhắc các câu trả lời thật
cẩn thận. “Để kiểm lại xem em nhớ có đúng không nào,” cô bé bảo. “Lúc ở nhà, bố
cô là Magnus, Bà Trunchbull là Agatha và cô là Jenny. Em nhớ có đúng không
nào?”
“Đúng rồi đấy,” Cô Honey bảo.
“Cảm ơn cô,” Matilda đáp. “Và giờ em
sẽ không đề cập đến đề tài này nữa.”
Cô Honey tự hỏi rằng cái quái gì
đang diễn ra trong đầu đứa trẻ vậy. “Đừng làm gì ngớ ngẩn nhé,” cô bảo.
Matilda cười to, quay mặt đi, rồi chạy
theo lối dẫn tới cửa trước nhà, và nói vọng lại, “Tạm biệt Cô Honey! Cảm ơn cô
rất nhiều về buổi dùng trà!”
LUYỆN PHÉP
Matilda thấy nhà trống không
như thường lệ. Bố chưa đi làm về, mẹ chưa đi chơi về, còn anh cô thì đang ở bất
cứ đâu. Cô vào thẳng phòng khách, mở ngăn kéo tủ tường, nơi cô biết bố cất một
hộp xì gà ở đó. Cô lấy một điếu ra, mang nó lên phòng ngủ của mình, rồi đóng cửa
phòng lại.
Giờ là lúc luyện tập, cô tự nhủ thế.
“Sẽ khó đây nhưng mình quyết làm cho bằng được.”
Kế hoạch giúp Cô Honey đang bắt đầu
hình thành đẹp đẽ trong đầu cô. Giờ cô có gần như mọi chi tiết, nhưng rốt cuộc
nó đều phụ thuộc vào việc liệu cô có thể làm được một điều đặc biệt bằng sức mạnh
phát ra từ đôi mắt mình hay không. Cô biết mình không thể cố làm được ngay,
nhưng cô khá tự tin là với thật nhiều nỗ lực và luyện tập, thì cuối cùng cô sẽ
thành công. Điếu xì gà là cần thiết. Nó có thể hơi dày hơn cô muốn một chút,
nhưng trọng lượng thì vừa đủ. Luyện tập với nó thì rất tốt.
Có một bàn trang điểm nhỏ trong
phòng ngủ của Matilda, với bàn chải, lược chải và hai cuốn sách thư viện nằm
trên đó. Cô dọn dẹp tất cả mọi thứ sang một bên và đặt điếu xì gà ngay giữa
bàn. Rồi cô bước ra xa và ngồi phía cuối giường. Giờ cô ở cách điếu xì gà 10
foot.
Cô ngồi yên, bắt đầu tập trung, và lần
này thật nhanh chóng, cô cảm thấy luồng điện bắt đầu chảy trong đầu, tập
trung lại phía sau đôi mắt, và mắt cô nóng rực cả lên, hàng triệu cánh tay nhỏ
tí bắt đầu chìa ra như tia lửa bắn về phía điếu thuốc. “Di chuyển!” cô thì thầm
bảo, và vô cùng ngạc nhiên khi thấy, gần như ngay lập tức, điếu xì gà với vòng
giấy nhỏ màu đỏ và vàng quanh thân đang lăn tròn qua bàn trang điểm và rơi xuống
thảm.
Matilda thích thú lắm. Làm việc này
thật là hay. Như thể các tia lửa đang lượn quanh đầu cô và phóng ra khỏi mắt cô
vậy. Nó khiến cô có cảm giác về một thứ quyền lực siêu phàm. Mà lần này nó đến
mới nhanh làm sao! Đơn giản làm sao!
Cô băng qua phòng ngủ, nhặt điếu thuốc
lên và đặt nó trở lại bàn.
Giờ làm cái khó hơn, cô nghĩ. Nhưng
nếu có khả năng đẩy, thì mình cũng phải
có khả năng nâng chứ nhỉ? Học nâng vật
lên là cần thiết đấy. Mình phải học cách nâng nó lên trong không
khí và giữ nó ở đó. Nó đâu phải vật gì nặng, một điếu thuốc thôi mà.
Cô ra ngồi phía cuối giường và bắt đầu
làm lại. Lần này, tập hợp sức mạnh phía sau mắt thật dễ dàng. Nó giống như kéo
cái cò trong não vậy. “Nâng!” cô thì
thầm bảo. “Nâng! Nâng lên!”
Thoạt tiên điếu thuốc bắt đầu lăn
đi. Nhưng rồi, khi Matilda tập trung cao độ, thì một đầu của nó liền chầm chậm
nâng lên cách mặt bàn khoảng 1 inch. Bằng nỗ lực to lớn, cô cố giữ nó ở đó
trong khoảng 10 giây. Rồi nó rơi xuống trở lại.
“Phù!” cô thở hổn hển. “Mình sắp làm
được! Mình bắt đầu làm được rồi!”
Trong một giờ tiếp theo, Matilda tiếp
tục luyện tập, và cuối cùng chỉ bằng sức mạnh của mắt, cô đã cố nâng được toàn
bộ điếu thuốc lên cách mặt bàn 6 inch và giữ nó ở đó trong khoảng 1 phút. Rồi đột
nhiên cô thấy mình mệt lử, đến nỗi ngả người ra sau ngủ ngon lành.
Đó là điều mẹ cô thấy khi về nhà vào chập tối.
“Mày có chuyện gì thế?” bà mẹ hỏi,
lay cô bé dậy. “Mày bị bệnh à?”
“Ôi trời,” Matilda đáp, ngồi dậy và
nhìn quanh. “Không. Con ổn mà. Con chỉ mệt một chút, có thế thôi.”
Từ đó trở đi, ngày nào cũng vậy, sau
giờ học ở trường về, Matilda lại đóng cửa phòng và luyện tập với điếu xì gà. Chả
mấy chốc việc đó bắt đầu diễn ra theo cách tuyệt vời nhất. Sáu ngày sau, tức là
vào tối thứ Tư của tuần tiếp theo, cô đã có thể không chỉ nâng điếu thuốc lên
cao trong không khí mà còn khiến nó di chuyển vòng vòng theo ý mình. Thật là
hay. “Mình làm được!” cô reo lên. “Mình thật sự làm được rồi! Mình có thể nhặt
điếu thuốc lên bằng mắt, đẩy nó đi, kéo nó lại trong không khí theo bất cứ cách
nào mình muốn!”
Giờ mọi việc phải làm là tiến hành kế
hoạch đã vạch ra.
Sands Casino Resort- The Grand Ledge Casino
ReplyDeleteThe Grand Ledge Casino Resort- The Grand Ledge Casino septcasino Resort- The Grand Ledge Casino Resort- The Grand Ledge Casino Resort- The Grand Ledge Casino Resort- 1xbet korean The Grand Ledge Casino Resort- The 바카라 Grand Ledge Casino Resort- The Grand