CHÚ KLTBTT
Gã khổng lồ dùng một tay nhặt cô bé Sophie đang run rẩy lên rồi
mang cô dọc theo hang tới cái bàn, đặt cô lên đó.
Giờ hắn sắp
chén mình đây, Sophie nghĩ.
Gã khổng lồ
ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào Sophie. Hắn có đôi tai thực sự rất to. Mỗi cái
phải to bằng bánh xe tải, mà hình như hắn còn có thể ve vẩy chúng quanh đầu tùy
thích nữa.
“Ta đói!” Gã
khổng lồ gầm lên. Hắn cười nhăn nhở, nhe hàm răng to cộ của mình ra. Những cái
răng rất trắng, vuông vắn, và nằm trong mồm hắn y như những lát bánh mì.
“Xin đừng ăn
thịt tôi,” Sophie lắp bắp van vỉ.
Gã khổng lồ
phá ra cười. “Chỉ vì ta là một gã khổng lồ, bộ ngươi nghĩ ta là một tên nhai
xương ngốn thịt đám người nhỏ bé các ngươi sao!” hắn hét lên. “Người gần đúng rồi
đấy! Khổng lồ tất thảy đều khoái giết chóc, xơi thịt! Và chúng thật sự thích chén bọn đậu người! Giờ ta
đang ở Xứ sở Khổng lồ! Khổng lồ có ở khắp mọi nơi! Ngoài kia bọn ta có một tên
nổi tiếng là Gã Gặm-xương-rôm-rốp! Gã Gặm-xương-rôm-rốp xơi tái hai thằng đậu
người vẩn vơ mỗi bữa tối! Tiếng ồn nghe điếc cả tai! Tiếng nhai xương kêu rôm rốp
xa hàng dặm ấy!”
“Ôi trời ơi!”
Sophie kêu lên.
“Gặm-xương-rôm-rốp
chỉ xơi bọn đậu người ở Thổ Nhĩ Kỳ thôi,” Gã khổng lồ bảo. “Mỗi tối Gặm-xương-rôm-rốp
lại phi tới Thổ Nhĩ Kỳ để xơi bọn Thổ ở đó.”
Lòng yêu nước
của Sophie đột nhiên bị lời nói này đụng chạm, đến độ cô giận quá hét lên. “Sao
lại là người Thổ?” cô buột miệng hỏi. “Thế người Anh có gì sai nào?”
“Gặm-xương-rôm-rốp
bảo bọn Thổ mọng nước và ngon ăn hơn! Hắn bảo đậu người Thổ có mùi rất tuyệt. Hắn
bảo bọn Thổ ở Thổ Nhĩ Kỳ có mùi gà tây[1]”.
“Tôi chắc họ
là thế,” Sophie đáp.
“Dĩ nhiên
chúng là thế!” Gã khổng lồ hét lên. “Mọi loại đậu người đều ngon ăn[2] và
khác nhau. Một số thì ngon ăn, số khác thì kinh khủng. Bọn Hi Lạp kinh khủng lắm.
Chả tên khổng lồ nào thèm chén chúng cả.”
“Sao không nhỉ?”
Sophie hỏi.
“Bọn Hi Lạp ở
Hi Lạp đều có mùi thớ lợ[3].”
Gã khổng lồ bảo.
“Tôi hình
dung ra nó có thể là thế,” Sophie đáp. Cô đang tự hỏi, bụng hơi run, là ngồi tán
dóc về việc ăn thịt người rồi sẽ đi tới đâu. Mà dù có chuyện gì xảy ra, thì cô
chắc chỉ chơi bời với gã khổng lồ kỳ cục này và cười cợt với trò đùa của hắn.
Nhưng liệu đó
có phải trò đùa hay không? Biết đâu tên cục súc to tướng này tám về việc ăn thịt
người để thấy ngon miệng hơn thì sao.
“Như ta nói rồi
đó,” Gã khổng lồ tiếp tục, “mọi loại đậu người đều có mùi vị khác nhau. Đậu người
ở Panama
có mùi nón rất nồng[4].”
“Sao lại là
nón nhỉ?” Sophie hỏi.
“Ngươi chả
thông minh mấy,” Gã khổng lồ nói, ve vẩy đôi tai. “Ta cứ nghĩ đậu người rất
thông minh, nhưng đầu ngươi thì rỗng còn hơn cái chai không ấy.”
“Ông có thích
rau quả không?” Sophie hỏi, hi vọng lái cuộc đối thoại sang thứ thực phẩm gì đó
ít nguy hiểm hơn.
“Ngươi muốn đổi
đề tài à?” Gã khổng lồ lạnh lùng hỏi lại. “Bọn ta rất khoái tán dóc về mùi vị đậu
người. Đậu người không phải rau quả.”
“Ồ, nhưng đậu
là rau quả đấy ạ.” Sophie đáp lại.
“Không phải đậu
người,” Gã khổng lồ bảo. “Đậu người
có hai chân, rau quả chả có cái chân nào.”
Sophie không
cãi nữa. Điều cuối cùng cô muốn làm là khiến Gã khổng lồ nổi đóa.
“Đậu người,”
Gã khổng lồ nói tiếp, “có ti tỉ mùi vị khác nhau. Chẳng hạn, đậu người ở xứ Wales có mùi cá
cực tanh. Có gì đó rất cá mú ở bọn ấy.”
“Ý ông là cá
voi chứ gì[5],”
Sophie đáp. “Wales
khác hẳn chứ lị.”
“Wales là cá
voi,” Gã khổng lồ bảo. “Đừng có vây vo chữ nghĩa. Ta sẽ cho ngươi ví dụ nữa. Đậu
người ở Jersey có mùi khiến lưỡi buồn nôn nhất,”
Gã khổng lồ bảo. “Đậu người ở Jersey có mùi áo
len đan.”
“Ý ông là áo
dệt kim chứ gì[6],” Sophie đáp.
“Ngươi lại vây
vo rồi!” Gã khổng lồ hét lên. “Đừng làm thế! Đó là đề tài nghiêm túc và hay ho
nhất đấy. Ta tiếp tục được chứ?”
“Xin tiếp ạ,”
Sophie đáp lời.
“Bọn Đan Mạch
ở Đan Mạch thì rất dậy mùi chó,” Gã khổng lồ tiếp tục.
“Dĩ nhiên,”
Sophie đáp. “Họ sặc mùi chó Dane.”
“Sai!” Gã khổng
lồ la to, vỗ tay vào đùi. “Bọn Đan Mạch ở Đan Mạch dậy mùi chó vì chúng có mùi Labrador[7]!”
“Vậy người ở Labrador thì có mùi gì?” Sophie hỏi.
“Mùi Dane chứ
gì nữa,” Gã khổng lồ đắc thắng reo lên. “Sặc mùi chó Dane luôn.”
“Ông có lộn
không đấy?” Sophie hỏi.
“Ta là Gã khổng
lồ cực kỳ lẫn lộn,” Gã khổng lồ đáp. “Nhưng ta cố hết sức. Ta không lẫn với mấy
đứa khác. Ta biết một đứa phi quá trời tới Wellington để tìm bữa tối đấy.”
“Wellington hả?” Sophie hỏi.
“Wellington ở
đâu cơ?”
“Đầu ngươi đầy
ruồi ép rồi,” Gã khổng lồ bảo. “Wellington
ở Tân Tây Lan chứ đâu. Bọn đậu người ở Wellington
có mùi ngon đặc biệt, Gã Ngon-miệng bảo thế.”
“Vậy họ có
mùi gì?” Sophie hỏi.
“Mùi giầy,”
Gã khổng lồ đáp.
“À ra thế,”
Sophie đáp lại. “Lẽ ra tôi phải biết mới phải[8].”
Sophie quyết
định cuộc đối thoại thế là đủ. Nếu cô sắp bị xơi, thì cô nên kết thúc nó cho rồi,
còn hơn cứ kéo dài ra mãi. “Ông xơi
loại người nào vậy?” cô run rẩy hỏi.
“Ta á!” Gã khổng lồ hét lên, giọng vang
khỏe của hắn khiến mấy lọ thủy tinh kêu lanh canh trên kệ. “Ta xơi đậu người á!
Ta chả bao giờ làm thế! Mấy đứa khác thì có đấy! Cả đám mấy đứa khác đều ăn
chúng mỗi đêm, nhưng ta thì không! Ta là Gã khổng lồ kỳ quái! Gã khổng lồ dễ
thương, lộn xộn duy nhất ở Xứ sở Khổng lồ này! Ta là Chú Khổng Lồ To Béo Thân
Thiện! Chú KLTBTT. Tên ngươi là gì?”
“Tên tôi là
Sophie,” Sophie đáp, chẳng dám tin vào điều tốt lành mình vừa nghe được.
BỌN KHỔNG LỒ
“Nhưng nếu ông dễ thương và thân thiện đến thế,” Sophie hỏi,
“sao ông lại bắt cóc rồi đem tôi đi?”
“Vì ngươi đã
nhìn thấy ta,” Chú Khổng Lồ To Béo Thân Thiện đáp. “Nếu ai đó thấy một gã khổng
lồ, thì hắn ta hay ả ta phải bị bắt đi ngay tắp lự.”
“Tại sao cơ
chứ?” Sophie hỏi.
“À, là vì đầu
tiên,” Chú KLTBTT đáp, “đậu người có thực sự tin vào bọn khổng lồ đâu, đúng không? Đậu người không nghĩ là bọn ta tồn tại.”
“Tôi tin đấy,”
Sophie bảo.
“À, đó là do
ngươi đã NHÌN THẤY ta!” Chú KLTBTT kêu lên. “Ta không được phép cho bất kỳ ai, kể cả đứa con gái nhỏ, nhìn thấy rồi
mà còn được ở lại nhà. Việc đầu tiên ngươi làm sẽ là lượn vòng vòng quanh làng,
miệng the thé lên về cái tin, là ngươi thực sự đã NHÌN THẤY một gã khổng lồ, rồi
hình ảnh một gã khổng lồ đi-săn to bự, một gã khổng lồ nhìn-vô-biết-ngay là mạnh
mẽ sẽ trỗi dậy trên khắp thế gian này, rồi bọn đậu người sẽ lùng sục khắp nơi để
tìm ra gã khổng lồ ngươi đã nhìn thấy và hào hứng cuồng nhiệt vì hắn. Người ta
sẽ đổ xô lao theo, đeo đuổi ta vì cái gì thì có trời mới biết, rồi chúng bắt
ta, nhốt ta vào lồng để nhìn ngắm. Chúng sẽ cho ta vào sở thú hay cái nhà vớ va
vớ vẩn nào đó, cùng bọn hà mã béo bự ngọ ngà ngọ nguậy và bọn cá sấu sậm sà sậm
sựt.”
Sophie biết
điều Gã khổng lồ nói là đúng. Nếu ai đó bảo đã thực sự nhìn thấy một tên khổng
lồ đi ám các con đường làng vào ban đêm, thì chắc hẳn phải có một vụ bô lô ba
la khủng khiếp lan ra khắp thế giới.
“Dám cá với
ngươi luôn,” Chú KLTBTT nói tiếp, “là nếu ta không cuỗm ngươi đi, thì thể nào
ngươi cũng tung tóe cái tin này cho cả thế giới run rẩy ốm yếu kia được biết,
đúng không?”
“Tôi cho là thế,”
Sophie đáp.
“Thế thì
không được,” Chú KLTBTT bảo.
“Vậy giờ chuyện
gì sẽ xảy ra với tôi?” Sophie hỏi.
“Nếu ngươi
quay lại, ngươi sẽ bảo cho cả thế giới biết,” Chú KLTBTT đáp, “có thể là trên
cái hộp to bự tầm xàm bá láp và cái đài suốt ngày kêu choe chóe lên ấy. Vậy nên
ngươi phải ở lại đây với ta cho tới cuối đời.”
“Ôi không đâu!”
Sophie kêu lên.
“Ồ có đấy!”
Chú KLTBTT đáp lại. “Nhưng ta cảnh báo ngươi là không được léo hánh ra khỏi cái
hang này mà không có ta đi cùng, không thì ngươi sẽ gặp hậu quả ghê tởm nhơ nhớp
lắm đấy! Giờ ta chỉ cho ngươi thấy bọn người sẽ xơi tái nhà ngươi nếu chúng chỉ
cần liếc thấy hình dáng tí tẹo của ngươi thôi.”
Chú Khổng Lồ To Béo Thân Thiện nhấc Sophie lên bàn và mang cô bé ra ngoài cửa hang. Hắn đẩy hòn đá to sang một bên rồi bảo, “Nhòm ra ngoài đi nhóc, rồi bảo ta xem ngươi thấy gì nào.”
Sophie, ngồi
trên tay của Chú KLTBTT, liếc mắt nhòm ra ngoài hang.
Mặt trời giờ
đã lên cao, chiếu ánh nắng nóng bỏng lên vùng hoang mạc vàng vọt rộng lớn, với
đám đá xanh và cây cối chết khô.
“Ngươi nhìn
thấy chúng chưa?” Chú KLTBTT hỏi.
Sophie, nheo
mắt nhìn qua ánh mặt trời chói lọi, chợt thấy vài hình bóng cao to đang di chuyển
dọc theo những tảng đá, cách đó khoảng 500 yard. Còn ba hay bốn tên khác thì
đang ngồi bất động trên những tảng đá.
“Đây là Xứ sở
Khổng lồ,” Chú KLTBTT bảo. “Đó là khổng lồ, mọi người đều thế cả.”
Đó là quang cảnh
làm tâm trí ta bủn rủn. Bọn khổng lồ đều trần truồng, trừ mảnh vải trông như
chiếc váy ngắn quấn quanh eo, và da chúng thì đều bị mặt trời hun thành màu nâu.
Song kích cỡ của mỗi tên trong bọn chúng mới khiến tâm trí Sophie bủn rủn nhiều
nhất. Chúng không chỉ to lớn hơn, cao hơn, bự hơn Chú KLTBTT, người mà cô đang
ngồi trên tay đây. Mà eo ôi, chúng mới xấu xí làm sao! Nhiều tên bụng phệ cả ra.
Cả bọn đều có tay dài, chân to. Chúng ở xa nên không nhìn rõ mặt, nhưng thế lại
hay.
“Bọn chúng
đang làm cái quái gì vậy?” Sophie hỏi.
“Chả làm gì cả,”
Chú KLTBTT đáp. “Chúng chỉ đi thơ thẩn, lượn vòng vèo, đợi đêm đến mà thôi. Rồi
chúng phi tới các chốn nơi người ta sống
để tìm bữa tối cho mình.”
“Ý ông là Thổ
Nhĩ Kỳ chứ gì,” Sophie đáp.
“Gã Gặm-xương-rôm-rốp
sẽ phi tới Thổ Nhĩ Kỳ, dĩ nhiên rồi,” Chú KLTBTT đáp lại. “Nhưng mấy tên khác sẽ
phóng tới tà la tứa lưa các nơi, như Wellington
để kiếm mùi giầy, hay Panama
để kiếm mùi nón. Mỗi tên khổng lồ lại có một nơi để săn lùng mùi vị yêu thích của
riêng mình.”
“Chúng có tới
Anh không?” Sophie hỏi.
“Thường
xuyên,” Chú KLTBTT đáp. “Chúng bảo dân Anh có mùi sò ngon tuyệt hảo.”
“Tôi không chắc
mình hiểu thế là ý gì,” Sophie bảo.
“Ý nghĩa
không quan trọng,” Chú KLTBTT đáp. “Ta không thể lúc nào cũng đúng được. Thỉnh
thoảng ta cũng trái thay vì phải[9].”
“Thế tất cả bọn
khổng lồ kia tối nay lại đi săn người để ăn à?” Sophie hỏi.
“Tất cả bọn
chúng đều xơi đậu người mỗi tối,” Chú KLTBTT đáp lại. “Tất cả bọn chúng trừ mỗi
mình ta. Đó là lý do tại sao ngươi sẽ gặp hậu quả ghê tởm nhơ nhớp nếu để bất cứ
tên nào trong số chúng liếc đôi mắt to cộ dò ra ngươi. Ngươi sẽ bị nuốt như miếng
bánh bí bủng vậy, ực một cái là xong!”
“Nhưng ăn thịt
người thì thật khủng khiếp!” Sophie kêu lên. “Thật đáng sợ! Sao không ai ngăn chúng
lại?”
“Vậy ai xin
đi ngăn chúng chứ?” Chú KLTBTT hỏi.
“Ông không được
à?” Sophie hỏi lại.
“Không đời
nào nhé!” Chú KLTBTT kêu lên. “Cả đám khổng lồ ăn thịt người ấy đều rất to, rất
dữ! Chúng bự gấp hai và có hai lần chiều cao quý tộc của ta!”
“Chúng cao gấp
đôi ông á!” Sophie la lên.
“Dễ thế lắm,”
Chú KLTBTT đáp. “Ngươi nhìn chúng khi chúng ở xa, chứ chờ chúng tới gần ngươi
xem. Bọn khổng lồ ấy cao ít nhất là 50 foot[10], lại
còn cơ to bắp bự nữa chứ. Ôi trời ơi, ta chỉ là một tên bé tí teo. Một tên còi
còng cọc. Cao 24 foot thì chỉ là hạt bùn ở cái Xứ sở Khổng lồ này.”
“Ông không
nên nghĩ về chuyện đó tệ hại thế,” Sophie bảo. “Cháu nghĩ ông vầy cũng được. Thậm
chí ngón chân ông to có kém mớ xúc xích là bao đâu.”
“To hơn ấy chứ,”
Chú KLTBTT đáp, có vẻ hài lòng. “Chúng phải bự bằng búa tạ ấy chứ.”
“Thế có bao
nhiêu tên khổng lồ ngoài kia?” Sophie hỏi.
“Chín cả thảy,”
Chú KLTBTT đáp.
“Thế có nghĩa
là,” Sophie đáp lại, “ở nơi nào đó trên thế gian này, cứ mỗi tối lại có chín
người khốn khổ bị bắt mang đi, rồi bị ăn tươi nuốt sống.”
“Nhiều hơn ấy
chứ,” Chú KLTBTT bảo. “Việc đó còn tùy, như cháu thấy đấy, vào việc đậu người
to bao nhiêu. Đậu người Nhật rất nhỏ, vậy nên một gã khổng lồ phải xơi khoảng
sáu tên Nhựt Bổn thì mới no được. Đậu người khác như Na-uy hay đám
Yankee-Doodle[11] thì bự hơn nhiều, và thường
chỉ cần hai hay ba tên là đủ.”
“Nhưng mấy
tên khổng lồ kinh dị này có đi tới mọi nước trên thế giới không?” Sophie hỏi.
“Mọi nước, trừ
Hi Lạp ra, đều được viếng thăm không lúc này thì lúc khác,” Chú KLTBTT trả lời.
“Nước nào bị một gã khổng lồ thăm viếng thì còn tùy thuộc vào việc hắn cảm thấy
thế nào. Nếu trời ấm áp, và gã khổng lồ ấy thấy nóng như đang ở trên chảo mỡ,
thì hắn sẽ phóng tới khu cùng cực bắc, tóm một hay hai tên Esquimo để làm mát
người. Một tên Esquimo béo mập, với bọn khổng lồ, chả khác gì kem que với đám
người các cháu cả.”
“Cháu sẽ nhớ
chuyện đó,” Sophie bảo.
“Và rồi, nếu
là một đêm buốt giá, tên khổng lồ kia sẽ run lên vì lạnh, hắn sẽ hướng mũi mình
tới những vùng đất nóng đổ mồ hôi, lùng vài tên Hottentot[12] để
làm ấm mình.”
“Thật kinh dị
quá đi thôi,” Sophie lại bảo.
“Không gì khiến
một tên khổng lồ đang lạnh lại ấm lên bằng một tên Hottentot nóng bỏng cả,” Chú
KLTBTT đáp lại.
“Vậy nếu ông
đặt cháu xuống đất, rồi cháu đi ra ngoài,” Sophie hỏi, “thì liệu bọn chúng có
ăn thịt cháu không?”
“Ăn cái vèo ấy
chứ!” Chú KLTBTT kêu lên. “Ngoài ra, cháu nhỏ quá nên bọn chúng chả cần phải
nhai. Tên đầu tiên nhòm thấy cháu sẽ dùng ngón tay nhặt cháu lên, và rồi ực một
cái, cháu sẽ rơi tỏm vào bụng hắn như giọt nước cống!”
“Thôi ta vào
trong thôi,” Sophie bảo. “Cháu ghét nhìn bọn chúng lắm rồi.”
[1] Chơi chữ ‘Turkey’ (TNK)
và ‘turkey’ (gà tây).
[2] Diddly, tính từ tạo ra từ
động từ diddle – nghĩa là lừa đảo. Ở đây theo văn cảnh thì hiểu là ngon ăn.
[3] Chơi chữ ‘Greece’ (HL) và
‘greasy’ (thớ lợ).
[4] Tiếng Anh có cụm từ Panama
hat – dùng để chỉ loại mũ phớt bằng rơm có xuất xứ từ Ecuador. Ở đây
Gã khổng lồ chơi chữ.
[5] Chơi chữ Wales (xứ Wales) và whales (cá voi).
[6] Chơi chữ Jersey (hạt Jersey) và jersey/cardigan (áo dệt kim, áo len đan)
[7] Dane và Labrador
đều là tên các giống chó. Dane còn có nghĩa là người Đan Mạch. Còn Labrador là
một quận phía bắc tỉnh Newfoundland và
Labrador (Canada).
[8] Wellington (boots) trong tiếng Anh có nghĩa
là ủng đi mưa.
[9] Chơi chữ với từ ‘right’ –
vừa có nghĩa là ‘đúng’, vừa có nghĩa là ‘phải’ (trái nghĩa với left – bên trái)
[10] 1 foot = 0.3048 m, nghĩa
là bọn khổng lồ cao chừng 50 foot = 15.24 m.
[11] Tên một bài hát nổi tiếng
của người Mỹ gốc Âu trong cuộc chiến Bảy năm (1754-1763), từ đó dùng để chỉ người
Mỹ da trắng. Ở đây có thể dịch là ‘đám Mẽo’.
[12] Từ cũ, ý miệt thị dùng để
chỉ người Khoikhoi, một bộ tộc ở Namibia và Nam Phi, có thể dịch là
‘mọi đen’. Nay dùng để chỉ động thực vật ở vùng đó.
No comments:
Post a Comment