ÔNG WORMWOOD, NHÀ BUÔN XE VĨ ĐẠI
Bố mẹ Matilda sở hữu một căn
nhà khá đẹp, có 3 phòng ở lầu trên, còn lầu dưới có một phòng ăn, một phòng
khách và một nhà bếp. Bố cô bé là tay buôn xe cũ, và hình như ông ta làm ăn rất
tốt.
“Mùn cưa,” ông ta nói vẻ tự hào, “là
bí quyết thành công vĩ đại nhất của tao. Mà chả tốn xu teng nào. Tao lấy nó từ
xưởng cưa miễn phí.”
“Bố dùng thứ ấy vào việc gì?”
Matilda hỏi.
“À!” ông bố đáp. “Mày có thật muốn
biết không?”
“Con chả hiểu mùn cưa giúp được gì
cho việc buôn xe cũ cả, bố ạ.”
“Vì mày là đứa đại ngốc,” ông bố
nói. Ngôn từ của ông ta chẳng bao giờ tinh tế, song Matilda đã quen với điều
đó. Cô cũng biết bố mình khoái nổ nên chẳng ngại gì khi làm ra vẻ ngớ ngẩn cả.
“Bố hẳn rất thông minh khi tìm ra
cách sử dụng thứ gì đó chả tốn xu teng nào.” Cô nói. “Con ước gì mình có thể
làm thế.”
“Mày không làm được đâu,” ông bố
đáp. “Mày ngu lắm. Nhưng tao không phiền nói cho nhóc Mike đây về việc đó, vì
nó sẽ theo tao làm nghề này một ngày nào đấy.” Ngó lơ Matilda, ông ta quay sang
cậu con trai và bảo, “Tao luôn mừng khi mua phải cái xe mà thằng ngu nào đó làm
hỏng bét bộ điều khiển đến độ nó mòn vẹt cả đi và kêu như điên. Tao mua rẻ. Rồi
mọi việc cần làm là cho thật nhiều mùn cưa vào dầu, tra vào hộp số và nó sẽ chạy
ngon cơm ngay.”
“Chạy được bao lâu thì nó lại kêu
như điên trở lại?” Matilda hỏi.
“Đủ lâu để người bán cao chạy xa
bay,” bố cô đáp, cười nhăn nhở. “Đâu khoảng 100 dặm.”
“Nhưng vậy là không trung thực, bố ạ,”
Matilda nói. “Vậy là gian dối.”
“Không ai trung thực mà giàu cả,” bố
cô đáp. “Khách hàng ở đó là để bị lừa.”
Ông Wormwood là một tay có dáng điệu
chuột chù, răng cỏ chìa cả ra ngoài dưới hàm ria chuột. Ông ta thích mặc áo vét
có sọc lớn, màu sắc sặc sỡ, và cực khoái mấy cái cà vạt màu vàng hay xanh nhạt.
“Giờ tính tổng số dặm đường đi chẳng hạn,” ông ta tiếp tục. “Bất cứ ai mua một
con xe cũ, việc đầu tiên cần làm là biết nó đi bao nhiêu dặm đường. Đúng
không?”
“Đúng,” cậu con đáp lại.
“Thế là tao mua một cục sắt gỉ, đi
đâu khoảng 150.000 dặm tính theo đồng hồ. Tao mua rẻ thôi. Nhưng ai thèm mua lại
con xe với từng ấy dặm đường cơ chứ, phải không? Mà thời nay mày không thể lôi
cái công-tơ-mét ra và gạt cho nó trở lại con số đã dùng từ hồi chục năm về trước
được. Người ta đã chỉnh sửa để việc đó không thể xảy ra, trừ phi mày là gã làm
đồng hồ chết tiệt hay thứ gì đại loại thế. Vậy giờ tao làm gì? Tao dùng cái đầu
của mình, con trai ạ, đó là thứ tao làm.”
“Bằng cách nào cơ?” cậu Michael trẻ
tuổi hỏi, vẻ hào hứng. Cậu con hình như thừa hưởng từ ông bố lòng yêu mến sự đểu
giả.
“Tao mới ngồi lại và tự nhủ là, làm
thế nào mình có thể đổi con số 150.000 thành chỉ còn 10.000 dặm mà không đập vụn
cái công-tơ-mét ra? Ồ, nếu tao cho xe chạy lui đủ lâu thì rõ ràng việc đó sẽ xảy
ra. Số sẽ quay ngược trở lại, phải không nào? Nhưng ai đi de cái xe nóng rãy ấy
tới hàng ngàn hàng ngàn dặm được? Mày không thể làm thế được đâu!”
“Dĩ nhiên là không thể được rồi,” cậu
Michael trẻ tuổi nói.
“Thế là tao gãi đầu gãi tai,” ông bố
tiếp. “Tao dùng cái đầu của mình. Khi mày được trời phú cho bộ óc tuyệt hảo như
tao, thì mày phải dùng nó chứ. Và rồi đột nhiên, câu trả lời bay tới. Báo cho
mày biết, tao có cảm giác hệt như một thằng cha sáng láng, cái thằng phát hiện
ra thuốc kháng sinh ấy. ‘Eureka!’
Tao la lên. ‘Tìm ra rồi!’”
“Bố làm gì hở bố?” cậu con hỏi.
“Cái công-tơ-mét ấy,” Ông Wormwood
đáp lời, “nó chạy được nhờ một sợi dây cáp nối với bánh trước. Vì thế đầu tiên
tao tháo sợi dây, chỗ nối với bánh trước ra. Sau đó, tao lấy một cái khoan điện,
loại tốc độ cao, quấn nó vào cuối sợi dây, để khi cái khoan quay, thì nó quấn sợi
dây theo chiều ngược lại. Tới đây mày
hiểu tao chưa? Mày theo kịp tao không?”
“Có, bố ạ,” cậu Michael trẻ tuổi
đáp.
“Mấy cái khoan này chạy với tốc độ
khủng khiếp,” ông bố tiếp, “vậy nên khi tao bật nó lên thì con số dặm trên đồng
hồ tốc độ quay ngược trở lại với tốc độ khó tưởng. Tao có thể cho 150.000 dặm
bay văng khỏi đồng hồ chỉ trong vài phút bằng cái khoan điện tốc độ cao của
mình. Và khi hoàn tất, con xe kia chỉ còn 10.000 dặm đã đi, và sẵn sàng cho việc
buôn bán. ‘Nó gần như mới,’ tao nói với khách hàng. ‘Đi chưa tới 10.000 dặm.
Thuộc về một bà khách già, người chỉ lôi nó ra đi mua sắm mỗi tuần một lần.’”
“Bố thực sự có thể quay ngược con số
dặm đường đi chỉ bằng một cái khoan điện thôi ư?” cậu Michael trẻ tuổi hỏi.
“Tao đang kể cho mày nghe bí quyết
kinh doanh,” ông bố trả lời. “Vì thế đừng có đi nói điều đó với ai cả. Mày
không muốn tao ăn cơm tù đó chứ?”
“Con không hé răng tẹo nào đâu,” cậu
con đáp. “Mà bố làm thế với nhiều xe phải không?”
“Xe nào qua tay tao đều trải qua
cùng công đoạn cả,” ông bố đáp. “Chúng đều được giảm số dặm đường đi xuống dưới
10.000 trước khi đem ra bán. Mà cứ nghĩ tới việc tự mình tìm ra cái mánh đó,”
ông ta tiếp, vẻ tự hào. “Tao thấy mình bá đạo ghê!”
Matilda, nãy giờ đang chăm chú lắng
nghe, bèn nói, “Nhưng bố ơi, chuyện đó còn gian dối hơn chuyện mùn cưa nữa.
Nghe tởm lắm. Bố đang lừa dối những người tin tưởng bố đấy.”
“Nếu mày không thích thì đừng có xơi
cơm trong cái nhà này,” ông bố đáp. “Nó mang tới lợi nhuận đó.”
“Đấy là tiền bẩn,” Matilda nói. “Con
ghét nó.”
Hai đốm đỏ xuất hiện trên má ông bố.
“Mày nghĩ mày là giống gì hở,” ông ta la lên, “Tổng giám mục xứ Canterbury hay thứ gì đại
loại thế hay sao mà đi rao giảng về sự trung thực với tao? Mày chỉ là con nhỏ
ngu ngốc mặt trơ trán bóng chả hiểu mình đang nói cái quái gì nữa!”
“Đúng thế, Harry ạ,” bà mẹ đáp. Rồi
quay sang Matilda, bà ta nói, “Mày điên rồi mới nói với bố mày thế. Giờ liệu mà
ngậm cái mồm bẩn thỉu lại để bọn tao còn yên ổn xem chương trình này cái nào.”
Bọn họ đang ở trong phòng khách,
chén bữa tối đặt trên đầu gối và ngồi trước ti-vi. Bữa tối trước ti-vi là mấy hộp
nhôm mềm có nhiều ngăn, đựng thịt hầm, khoai tây và đậu luộc. Bà Wormwood đang
ngồi nhá phần ăn của mình, mắt dán chặt vào màn hình, xem bộ phim truyền hình
nhiều tập kiểu trong nhà ngoài phố của Mỹ. Bà ta là một phụ nữ to lớn, tóc nhuộm
vàng bạch kim, trừ những chỗ chân tóc lộ ra chút màu nâu lông chuột. Bà ta trang
điểm đậm, là một trong số những người phì nộn khốn khổ, với những chỗ da thịt trương
phình và như sắp rơi cả ra nếu không được nai nịt cẩn thận.
“Mẹ ơi,” Matilda nói, “mẹ có phiền nếu
con ăn bữa tối của mình trong phòng ăn để có thể đọc sách được luôn không ạ?”
Ông bố liếc xéo qua. “Tao thấy phiền
đấy!” ông ta cắn cảu. “Bữa tối là lúc gia đình tụ họp bên nhau và không ai rời
bàn khi chưa ăn xong cả!”
“Nhưng ta không ngồi tại bàn,”
Matilda đáp lại. “Ta có bao giờ làm thế đâu. Ta toàn ăn với bữa ăn đặt trên đầu
gối và ngồi xem ti-vi không à.”
“Xem ti-vi thì có gì sai nào, cho
tao hỏi cái?” ông bố nói. Giọng ông ta thình lình chuyển tông sang nhỏ nhẹ và
nguy hiểm.
Matilda không tự tin lắm để đáp lại
lời bố, nên cô im lặng. Cô có thể cảm thấy cơn giận đang sôi sục trong lòng. Có
biết việc ghét bỏ cha mẹ mình vậy là sai, nhưng cô thấy khó mà không làm thế. Tất
cả sách vở cô từng đọc qua đã dạy cô một quan niệm sống mà bọn họ chưa từng biết
tới. Giá họ chỉ đọc một chút sách của Dicken hay Kipling thôi, họ sẽ phát hiện
ra rằng, sống có nhiều điều đáng làm hơn nhiều so với việc lừa dối kẻ khác và
xem ti-vi.
Một việc nữa. Cô ghét liên tục bị gọi
là ngu ngốc, khi cô biết mình không như thế. Cơn giận trong cô càng lúc càng
sôi sục, và khi ngả lưng trên giường tối hôm ấy, cô ra một quyết định. Cô quyết
định là, mỗi lần bố hay mẹ đối xử cục súc với mình, mình sẽ đáp trả theo một
cách nào đấy. Một hay hai thắng lợi nho nhỏ sẽ giúp cô chịu đựng được sự ngu ngốc
của bọn họ, và giữ cho cô khỏi phát điên lên. Bạn phải nhớ là cô bé chưa tới 5
tuổi, và thật không dễ cho ai đó ở độ tuổi ấy ghi bàn trước một kẻ trưởng thành
hùng mạnh. Hơn thế, cô bé còn định khiêu chiến trước. Bố cô, sau những gì xảy
ra trước màn hình ti-vi tối hôm ấy, là đối thủ đầu tiên trong danh sách.
No comments:
Post a Comment