Friday, October 18, 2013

Matilda -- Chapter 14



PHÉP LẠ THỨ NHẤT

            Matilda ngồi xuống trở lại. Còn Mụ Trunchbull thì hạ san sau chiếc bàn giáo viên. Đây là lần đầu tiên mụ ngồi xuống trong suốt buổi học. Rồi mụ với tay lấy cái bình nước. Tay nắm quai bình nhưng chưa nhấc nó lên, mụ nói, “Tới giờ tao vẫn không thể hiểu tại sao bọn con nít lại kinh tởm đến thế. Chúng là món bả lú của đời tao. Chúng y hệt côn trùng, nên càng sớm bị tiêu diệt càng tốt. Tao diệt ruồi bằng thuốc xịt hay giấy dính. Tao thường nghĩ tới việc chế ra thứ thuốc xịt nào đó để diệt sạch đám con nít. Thật tuyệt khi bước vào lớp học này với cây súng khổng lồ trong tay và bắt đầu xịt tứ lung tung. Hoặc tốt hơn nữa là có vài tờ giấy dính to tướng. Tao sẽ treo chúng khắp trường này và bọn bay tất thảy đều bị dính vào đó, thế là xong phim. Ý tưởng đó không hay sao, hở Cô Honey?”
            “Chắc cô đang đùa, Cô Hiệu trưởng ạ, chứ tôi không nghĩ đó là ý tưởng hay ho gì cả,” Cô Honey nói vọng lên từ phía cuối lớp.
            “Cô không thấy thế sao, Cô Honey?” mụ Trunchbull hỏi. “Mà đấy không phải trò đùa đâu. Ý tưởng của tôi về một ngôi trường hoàn hảo, thưa Cô Honey, là trường hoàn toàn không có trẻ con. Ngày nào đó tôi sẽ mở một trường như thế. Tôi nghĩ nó sẽ rất thành công.”
            Người phụ nữ này bị điên rồi, Cô Honey tự nhủ. Bà ta bị mất trí. Bà ta mới là người cần phải bị loại bỏ.
            Mụ Trunchbull giờ nhấc chiếc bình sứ xanh to tướng lên và rót ít nước vào ly. Đột nhiên, từ dòng nước, xuất hiện một con sa giông dài dài nhớt nhợt, rơi cái tõm vào ly!
            Mụ Trunchbull hét lên một tiếng và nhảy khỏi ghế, hệt như có quả pháo nổ ngay dưới đít mụ vậy. Mà giờ bọn nhóc cũng nhìn thấy con vật giông giống thằn lằn, có cái bụng màu vàng, thân hình nhớt nhợt, vừa dài vừa ốm, đang ngo ngoe, ngọ nguậy trong cái ly, và chúng cũng lắc lư, nhảy vọt lên theo, mồm hét inh ỏi, “Cái gì thế? Ôi, trông nó kinh quá! Là rắn đấy! Là cá sấu con đấy! Đó là một con cá sấu!”
            “Cẩn thận, Cô Trunchbull,” Lavender hét lên, “Em cá là nó cắn đấy.”
            Mụ Trunchbull, mụ khổng lồ hùng mạnh, trong chiếc quần túm màu xanh, đứng trơ ra đó, run rẩy hệt món bánh đúc. Mụ đặc biệt nổi giận vì ai đó đã thành công trong việc khiến mụ nhảy dựng và hét toáng cả lên như thế, trong khi bản thân mụ rất tự hào về độ dẻo dai của mình. Mụ nhìn chằm chằm vào con vật đang ngo ngoe, ngọ nguậy trong ly. Kỳ lạ thay, mụ chưa bao giờ nhìn thấy sa giông cả. Lịch sử tự nhiên không phải môn mụ thích. Mụ chả biết ất giáp gì về con vật này. Và tất nhiên nó trông cực kỳ khó chịu. Mụ chậm rãi ngồi xuống ghế trở lại. Lúc này trông mụ còn kinh hãi lúc trước.
            Cơn cuồng nộ và nỗi căm hận âm ỉ ánh lên trong đôi mắt đen nhỏ xíu của mụ.
            “Matilda!” mụ gầm lên. “Đứng dậy!”
            “Ai cơ, em à?” Matilda hỏi. “Em có làm gì đâu?”
            “Đứng dậy, đồ gián con kinh tởm!”
            “Em có làm gì đâu, thưa Cô Trunchbull, thật tình em không làm gì cả. Em chưa từng nhìn thấy con vật nhớt nhợt này!”
            “Đứng lên ngay lập tức, đồ giòi bọ nhỏ thó bẩn thỉu!”
            Vẻ miễn cưỡng, Matilda đứng dậy. Cô bé ngồi ở dãy bàn thứ hai. Lavender ngồi đằng sau lưng cô, cảm thấy hơi tội lỗi. Cô không định khiến bạn mình gặp rắc rối. Mặt khác, cô dĩ nhiên không tính chuyện nhận tội.
            “Đồ súc vật nhỏ thó hiểm ác, kinh tởm, đáng ghét, hèn hạ!” mụ Trunchbull đang hét lên. “Mày không hợp ở cái trường này! Mày phải ở đằng sau song sắt, đó là nơi mày nên ở! Tao sẽ cạo đầu bôi vôi tống cổ mày ra khỏi trường! Tao sẽ kêu bọn trưởng lớp dùng gậy khúc côn cầu rượt mày chạy trên hành lang và ra khỏi cổng trước! Tao sẽ bảo nhân viên hộ tống mày về nhà, đi cùng bảo vệ có vũ khí! Và rồi tao chắc chắn sẽ làm cho mày được gửi tới trại cải tạo dành cho đám con gái hư, trong ít nhất 40 năm!”
            Mụ Trunchbull đang giận tới nỗi mặt mụ tái mét còn mồm thì dính đầy những đốm bọt nho nhỏ. Nhưng mụ không phải là người duy nhất mất bình tĩnh. Mặt Matilda cũng bắt đầu đỏ cả lên. Cô bé không hề hấn gì khi bị buộc tội về việc nào đó mình thực sự có làm. Cô hiểu được sự công bằng của chuyện đó. Tuy nhiên, bị buộc tội về việc mà mình dứt khoát không làm là một kinh nghiệm mới mẻ với cô. Cô hoàn toàn chả liên quan gì tới con vật kinh khủng đang ở trong cái ly kia cả. Ôi trời ơi, cô thầm nghĩ, mụ Trunchbull thối tha biết đâu sẽ lấy con vật ấy đính vào người mình ấy chứ!
            “Em không làm việc đó!” cô hét lên.
            “Ồ có, mày có đấy!” mụ Trunchbull hét trả. “Không ai khác nghĩ ra được trò như thế cả! Bố mày đã đúng khi cảnh báo tao về mày!” Người phụ nữ này hình như đã hoàn toàn mất kiểm soát bản thân. Mụ ta rủa xả như một con điên. “Mày xong phim ở cái trường này rồi, quý cô trẻ tuổi ạ!” mụ hét. “Mày xong phim ở mọi nơi luôn. Cá nhân tao dự đoán là mày sẽ bị tống tới một nơi mà thậm chí quạ cũng không thèm đến ỉa cứt lên đầu mày! Mày có thể chẳng bao giờ còn được nhìn thấy ánh mặt trời nữa!”
            “Em nói với cô là em không làm việc đó!” Matilda gào lên. “Trong đời em chưa từng nhìn thấy con vật nào như thế cả!”
            “Mày đã bỏ cá sấu vào nước uống của tao!” mụ Trunchbull gào trả. “Trên đời này không có tội ác nào chống lại cô Hiệu trưởng tàn tệ hơn! Giờ ngồi xuống và không nói gì nữa cả! Nào, ngồi xuống ngay đi!”
            Nhưng em đang nói chuyện với cô,” Matilda hét lên, từ chối ngồi xuống.
            “Tao bảo mày câm mồm lại!” mụ Trunchbull gầm lên. “Nếu mày không câm mồm lại ngay và ngồi xuống, thì tao sẽ cởi thắt lưng ra và cho mày nếm thử đầu có khóa của nó đấy!”
            Matilda chậm rãi ngồi xuống. Ôi, toàn bộ chuyện này thật thối tha! Thật không công bằng! Sao họ dám đuổi học cô vì một việc cô không làm cơ chứ!
            Matilda thấy mình càng lúc càng giận, giận ơi là giận, giận không chịu nổi đến độ cái gì đó như sắp nổ tung trong lòng cô.
            Con sa giông vẫn ngọ nguậy trong cái ly nước cao. Nó trông khó chịu khủng khiếp. Cái ly không đủ lớn cho nó. Matilda giận dữ nhìn mụ Trunchbull. Cô ghét mụ làm sao. Cô lại giận dữ nhìn cái ly có con sa giông trong đó. Cô thèm được bước tới, chộp lấy cái ly và đổ tất tần tật, con sa giông và toàn bộ số nước kia, lên đầu mụ. Cô run lên khi nghĩ tới những gì mụ Trunchbull sẽ làm với mình nếu mình làm thế.
            Mụ Trunchbull đang ngồi sau bàn giáo viên, nhìn chăm chăm vào con sa giông đang ngọ nguậy bằng một vẻ vừa kinh sợ vừa mê mẩn. Mắt Matilda dán chặt vào cái ly. Và giờ, thật chậm rãi, một cảm giác vô cùng kỳ lạ, khác thường len lén bao phủ lấy cô. Cảm giác ấy có nhiều nhất ở mắt. Thứ gì như dòng điện đang tập trung ở đó. Ý thức về quyền năng đang ấp ủ trong đôi mắt cô, cảm giác về sức mạnh kỳ vĩ đang ẩn sâu trong đôi mắt cô. Nhưng còn có một cảm giác khác, thứ gì đó hoàn toàn khác và cô không tài nào hiểu nổi. Nó giống như những tia sét. Những đợt sét nho nhỏ như đang bắn ra từ mắt cô. Nhãn cầu cô bắt đầu nóng lên, như thể vô vàn năng lượng tích lại đâu đó đằng sau chúng. Đấy là một cảm giác đáng kinh ngạc. Cô bình tĩnh nhìn cái ly, và giờ quyền năng kia tự tập trung vào từng phần nhỏ của mắt và ngày càng mạnh hơn, mạnh hơn, như thể hàng triệu cánh tay và bàn tay vô hình nhỏ tí ti đang chìa ra khỏi mắt cô, hướng về chiếc ly cô đương chằm chằm ngó tới.
            Hất nó đi!” Matilda thì thầm nói. “Hất đổ nó đi!
            Cô thấy chiếc ly lảo đảo. Nó thực sự nghiêng về phía sau một chút, rồi lại đứng thẳng lên. Cô tiếp tục đẩy nó bằng cả triệu cánh tay và bàn tay vô hình nhỏ xíu đang chìa ra khỏi mắt mình, cảm thấy quyền năng kia đang phóng thẳng ra từ hai điểm đen nhỏ xíu ngay chính giữa nhãn cầu mình.
            Hất nó đi!” Matilda lại thì thầm nói. “Hất đổ nó đi!
            Chiếc ly lại lảo đảo. Cô vẫn đẩy mạnh hơn, tập trung mắt để phóng ra thêm nhiều lực. Và rồi, thật chậm, thật chậm rãi, chậm đến độ hầu như cô không thể thấy nó xảy ra, chiếc ly bắt đầu ngả về sau, từng chút từng chút một cho tới khi nó nghiêng hẳn về một bên. Tới đó, nó lắc lư trong vài giây trước khi đổ ụp xuống và tạo nên tiếng lanh canh đanh gọn trên mặt bàn. Nước trong ly cùng con sa giông bắn cả lên vùng ngực to tướng của Cô Trunchbull. Cô Hiệu trưởng hét lên một tiếng, tiếng động hẳn làm rung chuyển mọi ô cửa trong trường và lần thứ hai trong vòng năm phút, bà ta nhảy vọt ra khỏi ghế, hệt một chiếc tên lửa. Con sa giông liều mạng chộp lấy tấm áo bông che phủ vùng ngực vĩ đại của mụ, nơi nó dùng đôi chân móng vuốt nhỏ bé của mình bám lấy. Mụ Trunchbull nhìn xuống, thấy nó, và rú lên còn to hơn trước, rồi mụ dùng tay hất nó bay cái vèo, ngang qua lớp học. Nó đáp xuống cạnh bàn Lavender và cô bé cúi xuống thật nhanh, bỏ tọt nó vào lại hộp bút. Con sa giông, cô quyết định, là một vật hữu ích ta cần có.
            Mụ Trunchbull, mặt y hệt miếng đùi lợn luộc hơn lúc nào hết, đang đứng trước lớp, run lên vì giận. Bộ ngực đồ sộ của mụ phồng lên xẹp xuống và vũng nước phía trước đó tạo thành một vệt ươn ướt sẫm màu, thấm vào da thịt mụ.
            Ai gây ra chuyện này?” mụ gào lên. “Thôi nào! Nhận đi! Bước ra! Lần này mày không thoát đâu! Ai chịu trách nhiệm về vụ việc dơ bẩn này? Ai đẩy đổ ly nước hả?
            Không ai trả lời. Cả lớp lặng im như một nấm mồ.
            “Matilda!” mụ gầm lên. “Chính là mày! Tao biết đó là mày!”
            Matilda, đang ở hàng hai, ngồi yên đó và không nói gì. Một cảm giác bình an và tự tin kỳ lạ bao phủ lấy cô, và đột nhiên cô nhận ra rằng mình không phải sợ ai trên đời cả. Với độc sức mạnh từ đôi mắt thôi, cô đã đẩy đổ cái ly và hất mọi thứ trong đó lên mụ Hiệu trưởng xấu xa, mà ai làm được điều đó thì có thể làm được bất cứ chuyện gì.
            “Nói đi, đồ mụn nhọt lở lói!” mụ Trunchbull gầm lên. “Thú nhận mày làm đi!”
            Matilda nhìn thẳng vào đôi mắt long sòng sọc của mụ khổng lồ đang tức điên cả lên kia, và bình tĩnh nói, “Em không rời bàn mình, thưa Cô Trunchbull, từ lúc giờ học bắt đầu. Em không nói thêm gì nữa.”
            Thình lình cả lớp rộ lên lời phản đối mụ Hiệu trưởng. “Bạn ấy không di chuyển!” chúng kêu lên. “Matilda không di chuyển! Không ai di chuyển cả! Hẳn là cô tự làm đổ nó rồi!”
            “Tao không tự mình làm đổ nó!” mụ Trunchbull gầm lên. “Sao bọn bay dám nói thế! Nói đi, Cô Honey! Cô hẳn phải thấy mọi thứ! Ai làm đổ ly nước của tôi?”
            “Không em nào làm việc đó cả, thưa Cô Trunchbull,” Cô Honey trả lời. “Tôi cam đoan là không ai rời khỏi bàn mình suốt thời gian cô ở đây cả, trừ Nigel và nó cũng không di chuyển khỏi góc phạt của mình.”
            Mụ Trunchbull chằm chằm nhìn Cô Honey. Cô Honey không nao núng nhìn lại. “Tôi đang nói sự thật với cô đấy, thưa Cô Hiệu trưởng,” cô nói. “Cô hẳn đã tự mình làm đổ nó mà không biết. Chuyện kiểu này dễ xảy ra lắm.”
            “Tao chán đám lùn xủn bọn bay lắm rồi!” mụ Trunchbull gầm lên. “Tao không muốn phí thêm thời giờ quý báu của mình ở đây nữa!” Nói rồi mụ sải bước ra khỏi lớp, đóng sầm cửa lại.
            Trong sự yên lặng đến sửng sốt tiếp theo đó, Cô Honey bước lên phía trước lớp và ngồi xuống phía sau bàn mình, “Phù!” cô bảo. “Cô nghĩ hôm nay học thế đủ rồi, phải không các em? Giải tán lớp. Các em có thể ra ngoài chơi và đợi bố mẹ tới đón về.”

No comments:

Post a Comment