MÔN NÉM BÚA
Điều thật hay về Matilda là nếu bình
thường bạn gặp và nói chuyện với cô bé, bạn sẽ nghĩ cô là một đứa trẻ 5 tuổi
hoàn toàn bình thường. Cô hầu như không thể hiện sự sáng láng của mình ra ngoài,
và không bao giờ tỏ ra khoe mẽ. “Đó là một cô nhóc rất trầm tĩnh và hiểu biết,”
bạn sẽ tự nhủ thế. Và trừ phi vì lý do nào đó bạn có cuộc thảo luận với cô về
văn chương hay toán học, thì bạn chẳng bao giờ biết được phạm vi sức mạnh đầu
óc của cô đâu.
Vậy nên Matilda rất dễ kết bạn với
những đứa trẻ khác. Đám nhóc trong lớp tất thảy đều thích cô. Chúng dĩ nhiên biết
cô thông minh, vì chúng đã nghe Cô Honey truy hỏi cô ngay ngày đầu học kỳ. Và
chúng cũng biết rằng cô được phép ngồi yên đọc sách suốt giờ học mà không cần để
ý tới giáo viên. Nhưng trẻ con ở tuổi chúng không tìm hiểu nguyên do sâu
xa. Chúng nhanh chóng quay lại với những cuộc tranh giành nho nhỏ của mình,
thay vì lo lắng quá mức về việc người khác làm gì và tại sao lại thế.
Trong số bạn mới của Matilda, có một
cô bé tên là Lavender (Oải hương). Ngay ngày đầu học kỳ, hai đứa đã bắt đầu đi
lòng vòng cùng nhau suốt giờ nghỉ giải lao sáng và giờ ăn trưa. Lavender đặc biệt
nhỏ con so với tuổi cô bé, một tiên nữ nhỏ nhắn gầy gò với đôi mắt nâu và bộ
tóc sậm màu, được cắt thành rèm che trước trán. Matilda thích cô vì cô gan góc,
ưa mạo hiểm. Cô bé thích Matilda chính xác vì cùng một lý do.
Trước khi tuần đầu tiên của học kỳ kết
thúc, mấy chuyện đáng sợ về Hiệu trưởng, Bà Trunchbull, bắt đầu lọt tới tai đám
tân binh. Matilda và Lavender, đang đứng ở góc sân suốt giờ nghỉ giải lao sáng
buổi học thứ ba, thì thấy một đứa con gái 10 tuổi to xù, có một nốt mụn trên
mũi, tên Hortensia, tiến tới. “Ma mới, tao cho là thế,” Hortensia bảo hai đứa,
cúi nhìn từ chiều cao chót vót của mình. Nó đang xơi một túi khoai chiên cực lớn,
tay bốc từng nắm to cho vào mồm. “Chào mừng đến với trại cải hóa trẻ vị thành
niên,” nó nói tiếp, khoai văng khỏi mồm như mưa.
Hai bạn nhỏ tí, đương đầu với tên khổng
lồ này, bèn ngậm miệng dò xét.
“Bọn mày gặp mụ Trunchbull chưa?”
Hortensia hỏi.
“Bọn em thấy cô ấy vào giờ cầu nguyện
rồi,” Lavender đáp, “nhưng gặp mặt thì chưa ạ.”
“Bọn mày sẽ sớm được xơi kẹo đồng thôi,”
Hortensia nói. “Mụ ta ghét bọn nhỏ nhít lắm. Vậy nên mụ ghét lớp cuối và mấy đứa
ở đó. Mụ nghĩ bọn 5 tuổi là dòi bọ, thứ còn chưa chui ra khỏi vỏ.” Rồi tọng tiếp
một nắm khoai chiên vào mồm, nó nói tiếp, phun cả vụn khoai ra ngoài. “Nếu sống
sót qua năm nhất, thì bọn mày có thể cố lê lết nốt thời gian còn lại ở đây.
Nhưng nhiều đứa không làm được thế. Chúng bị kiêng đi bằng cáng, mồm gào ầm cả
lên. Tao thường thấy cảnh ấy.” Hortensia ngưng lại để quan sát hiệu ứng của những
lời này với hai đứa nhóc nhỏ tí. Không nhiều nhặn gì. Chúng hình như khá bình
tĩnh. Vậy nên con bé to lớn bèn quyết định tuồn cho chúng nhiều thông tin hơn.
“Tao cho là bọn mày biết, mụ
Trunchbull có cái tủ khóa trái trong góc phòng, tên là Hỏa lò? Bọn mày nghe về
Hỏa lò chưa?”
Matilda và Lavender lắc đầu, tiếp tục
nhìn chằm chằm con bé khổng lồ. Vì rất nhỏ, nên chúng thường không tin tưởng
vào bất cứ sinh vật nào lớn hơn mình, đặc biệt là bọn con gái lớp lớn.
“Hỏa lò,” Hortensia nói tiếp, “là
cái tủ cao nhưng rất hẹp. Đáy tủ chỉ rộng có 10 inch, nên bọn mày không thể ngồi
bệt hay xổm xuống. Bọn mày phải đứng. Mà ba mặt còn lại là mấy bức tường xi
măng có miểng chai chìa ra ngoài, nên bọn mày không dựa vào đó được. Bọn mày ít
nhiều phải đứng yên suốt thời gian bị giam ở đó. Kinh khủng lắm.”
“Chị không dựa vào cửa tủ được sao?”
Matilda hỏi.
“Đừng đần thế chứ,” Hortensia đáp.
“Cửa tủ có hàng ngàn cái đinh nhọn chìa ra. Chúng được đóng từ ngoài vào, có thể
là do chính tay mụ Trunchbull đóng.”
“Chị từng ở đó chưa?” Lavender hỏi.
“Học kỳ đầu tao ở đó 6 lần,”
Hortensia đáp. “Hai lần bị giam cả ngày và các lần khác thì mỗi lần hai tiếng.
Nhưng hai tiếng là tệ lắm rồi. Ở đó tối thui và mày phải đứng chết trân, nếu
không muốn bị miểng chai trên tường hay đinh trên cửa tủ đâm vào người.”
“Thế làm sao mà chị bị giam ở đó?”
Matilda hỏi. “Chị đã làm gì?”
“Lần đầu,” Hortensia đáp, “tao đổ nửa
lon Xi-rô vàng lên chiếc ghế mụ Trunchbull sắp ngồi vào giờ cầu nguyện. Tuyệt vời.
Khi mụ đặt đít xuống, thì có một tiếng bủm thật to, tựa tiếng chân hà mã đặt xuống
bùn nơi bờ sông Limpopo vậy. Nhưng bọn mày còn
nhỏ và ngu lắm, chưa đủ trình để đọc cuốn Chuyện
là thế đấy, đúng không?”
“Em đọc rồi,” Matilda đáp.
“Mày nói dối,” Hortensia tử tế nói.
“Mày còn chưa biết đọc mà. Nhưng không sao. Vậy là khi mụ Trunchbull ngồi xuống
vũng Xi-rô vàng, tiếng lủm bủm nghe thật tuyệt. Rồi khi mụ nhảy dựng lên, chiếc
ghế như dính chặt vào cái quần ống túm màu xanh kinh khủng mụ mặc và cứ thế đeo
lấy mụ trong vài giây cho tới khi chất xi-rô đặc từ từ loãng ra. Rồi mụ đưa tay
vào chỗ cái quần, thế là cả hai tay mụ dính đầy chất lỏng nhơm nhớp ấy. Bọn mày
giá mà nghe được tiếng mụ ấy rú.”
“Nhưng sao cô ấy biết là chị làm?”
Lavender hỏi.
“Một thằng mặt trơ trán bóng tên
Ollie Bogwhistle đi mách lẻo về tao,” Hortensia bảo. “Tao đập nó rụng luôn hàng
tiền đạo.”
“Rồi mụ Trunchbull giam chị cả ngày
trong Hỏa lò à?” Matilda hỏi, miệng nuốt cái ực.
“Cả ngày luôn,” Hortensia đáp. “Tao
phát khùng khi mụ thả tao ra. Tao lảm nhảm như con điên ấy.”
“Còn mấy chuyện khác khiến chị bị tống
vào Hỏa lò thì sao?” Lavender hỏi.
“Ồ, giờ tao không nhớ hết,”
Hortensia đáp. Nó nói với vẻ mặt của một cựu binh, kẻ từng kinh qua rất nhiều
trận mạc, nhiều đến độ lòng dũng cảm đã trở nên bình thường. “Chuyện đó lâu lắm
rồi,” nó nói tiếp, tọng thêm khoai vào mồm. “À, tao nhớ ra một chuyện. Nó xảy
ra thế này. Tao chọn lúc mụ Trunchbull đột nhiên chuyển sang dạy lớp 6, tao liền
giơ tay xin đi nhà xí. Nhưng thay vì tới đó,
tao lẻn vào phòng mụ. Sau khi làm một cuộc rà soát nhanh, tao tìm thấy ngăn
tủ nơi mụ cất mấy cái quần thể dục.”
“Tiếp đi,” Matilda bảo, mắt tròn mắt
dẹt. “Chuyện gì xảy ra tiếp theo?”
“Tao mua theo đường bưu điện, vì mày
thấy đấy, đó là loại bột ngứa cực mạnh,” Hortensia nói. “Nó có giá 50 xu một
túi và tên là Bột bỏng da. Trên nhãn có ghi, nó được làm từ răng của loại rắn độc
chết người, nghiền mịn ra, và đảm bảo là tạo đường lằn bằng quả óc chó trên da
thịt mày. Thế là tao rắc thứ bột ấy vào từng chiếc quần trong ngăn tủ, rồi gấp
chúng lại cẩn thận.” Hortensia ngưng lại để nhồi thêm khoai vào mồm.
“Nó có hiệu quả không?” Lavender hỏi.
“Ừ,” Hortensia đáp, “vài ngày sau,
vào giờ cầu nguyện, mụ Trunchbull đột nhiên gãi đít như điên. À há, tao tự nhủ.
Tới rồi nhé. Mụ chuyển sang mặc quần thể dục rồi. Cái cảnh ngồi đó nhìn ngó, và
biết rằng tao là đứa duy nhất trong trường biết chính xác chuyện gì đang xảy ra
trong quần mụ Trunchbull. Mà tao cũng cảm thấy an toàn. Tao biết chả ai tóm được
mình. Thế rồi mụ ấy gãi nhiều hơn. Mụ gãi không ngừng luôn. Hẳn mụ nghĩ có cả một
tổ ong bầu trong quần ấy chứ. Và rồi, ngay giữa lúc đọc lời Cầu Chúa, mụ nhảy dựng
lên, bợ chặt đít và lao ra khỏi phòng.”
Cả Matilda và Lavender đều bị mê hoặc.
Rõ ràng bọn chúng, ngay lúc này đây, đang đứng trước một bậc thầy tài ba. Chính
người này đã biến nghệ thuật lừa đảo đạt tới đỉnh cao hoàn hảo, người mà, hơn
thế, còn sẵn sàng liều mạng để theo đuổi sự nghiệp ấy. Chúng mở to mắt nhìn vị
nữ thánh, rồi đột nhiên nốt mụn trên mũi cô ta không còn là điểm thiếu sót, mà
trở thành biểu hiện của lòng can đảm.
“Nhưng sao lần này mụ ta tóm được chị?” Lavender hỏi, nín thở vì
kinh ngạc.
“Mụ ta có tóm được đâu,” Hortensia
đáp. “Nhưng tao vẫn bị tống vào Hỏa lò.”
“Sao lại thế chứ?” hai đứa cùng thốt
lên.
“Mụ Trunchbull,” Hortensia đáp, “có
thói quen đoán điếc bẩn thỉu. Khi mụ không biết ai là thủ phạm, thì mụ đoán, mà
rắc rối là mụ thường đoán trúng. Lần này tao là nghi phạm hàng đầu vì vụ đổ
Xi-rô vàng lần trước, và dù tao biết mụ chả có bằng chứng gì, thì chả điều gì
tao nói ra thay đổi được việc đó cả. Tao vẫn gào lên, ‘Sao em làm việc đó được
hở Cô Trunchbull? Em còn không biết là cô giữ quần thể dục xơ cua ở trường cơ đấy!
Em còn không biết bột ngứa là gì! Em chưa từng nghe tới nó!’ Nhưng nói dối cũng
không giúp được tao, dù tao diễn rất tuyệt. Mụ Trunchbull đơn giản là túm tai
và gô cổ tao tới Hỏa lò, ném tao vào đó rồi khóa cửa lại. Đó là lần thứ hai
tao bị giam cả ngày. Thật là đòn tra tấn trần ai. Tao bị cào cứa hết cả người
khi được thả ra.”
“Nó giống như chiến tranh vậy,”
Matilda bảo, quá nể sợ.
“Chết tiệt thật, mày nói đúng đấy,
nó hệt như chiến tranh,” Hortensia la lên. “Mà tổn thất thì cực lớn. Bọn tao là những kẻ tử vì đạo, đội quân
hào hoa chiến đấu vì sinh mạng mình, hầu như chả có vũ khí gì trong tay, còn mụ
Trunchbull chính là Hoàng tử Bóng tối, Con rắn Thối tha, Ả rồng Ác độc, có
trong tay tất cả vũ khí. Cuộc sống thật khắc nghiệt. Tất cả chúng tao đều phải
cố cổ vũ cho nhau.”
“Chị có thể tin vào bọn em,”
Lavender đáp, cố nâng cái chiều cao 3 foot 2 inch của mình lên càng cao càng tốt.
“Không, tao không thể,” Hortensia
nói. “Bọn mày chỉ là hạng tôm tép. Nhưng biết đâu đấy. Bọn tao có thể kiếm
cách để ngày nào đó dùng bọn mày làm tay trong.”
“Nói bọn em biết đôi chút về việc mụ
ta hay làm đi,” Matilda bảo. “Làm ơn đi mà.”
“Tao không muốn làm bọn mày sợ khi bọn
mày mới ở đây có một tuần,” Hortensia đáp.
“Chị không làm bọn em sợ đâu,”
Lavender bảo. “Bọn em trông thì nhỏ, nhưng mà dai sức lắm đó.”
“Vậy thì nghe này,” Hortensia nói.
“Mới hôm qua thôi mụ Trunchbull đã tóm được thằng nhóc tên Julius Rottwinkle đang
chén Kẹo cam thảo đủ màu trong giờ học Kinh Thánh, thế là mụ đơn giản chỉ dùng
một tay nhấc bổng nó lên rồi ném vèo qua cửa sổ. Lớp bọn tao nằm trên đầu bọn
bay, và bọn tao thấy thằng Julius Rottenwikle bay ra vườn hệt chiếc đĩa Frisbee
rồi đáp cái bịch xuống mớ rau diếp. Mụ Trunchbull sau đó nhìn bọn tao và bảo,
‘Từ giờ trở đi, bất cứ ai bị bắt gặp ăn vụng trong lớp thì đều đi ra ngoài qua
đường cửa sổ hết.’”
“Julius Rottwinkle bạn ấy có bị gãy
cái xương nào không?” Lavender hỏi.
“Chỉ một ít thôi,” Hortensida đáp.
“Bọn mày nên nhớ là mụ Trunchbull từng đại diện Anh quốc đi ném búa ở Thế vận hội
Olympic đấy, nên mụ ta rất tự hào về cánh tay phải của mình.”
“Ném búa là gì thế?” Lavender hỏi.
“Búa,” Hortensida đáp, “thật ra là một
quả đạn to và nặng, có một đầu nối với sợi xích, và người ném xoay nó vòng vòng
quanh đầu mình, càng lúc càng nhanh hơn rồi thả nó ra. Bọn mày phải cực khỏe. Mụ
Trunchbull sẽ ném bất cứ thứ gì nằm trong tầm tay mụ ấy, nhất là trẻ con.”
“Ôi trời đất ơi,” Lavender kêu lên.
“Tao từng nghe mụ nói,” Hortensia bảo,
“rằng một thằng lơn lớn chỉ nặng ngang ngửa cái búa Olympic thôi, vậy nên, dùng nó làm búa tập thì rất tốt.”
Tới đây thì điều gì đó kỳ lạ bỗng xảy
ra. Sân trường, cho tới lúc này, còn tràn ngập tiếng la hét ồn ã của đám trẻ
đang nô đùa, bỗng lặng ngắt như tờ. “Nhìn kìa,” Hortensia thì thào. Matilda và
Lavender liếc quanh và bắt gặp hình bóng to lớn của Bà Trunchbull đang rẽ đám
con trai con gái tiến tới, với bước đi đầy đe dọa. Bọn trẻ nhanh chóng dạt ra để
nhường đường cho bà đi qua, và bà băng qua cái sân nhựa hệt Moses băng qua biển
Hồng Hải, khi nước tẽ làm đôi. Thân hình bà thật khủng khiếp, trong chiếc áo
khoác có thắt lưng và cái quần ống túm màu xanh lục. Dưới đầu gối, cơ bắp bà nổi
lên cuồn cuộn, hệt như quả bưởi bên trong tất. “Amanda Thripp!” bà ta gào to.
“Chính em, Amanda Thripp, tới đây!”
“Cứ từ từ mà xem,” Hortensia thì
thào bảo.
“Chuyện gì sắp xảy ra vậy?” Lavender
thì thào hỏi lại.
“Con ngốc Amanda,” Hortensia bảo,
“tóc đã dài lại còn để dài hơn sau kỳ nghỉ, và mẹ nó lại còn đi tết bím. Một việc
làm ngớ ngẩn.”
“Sao lại ngớ ngẩn?” Matilda hỏi.
“Nếu có một thứ mụ Trunchbull không
chịu được, thì đó là tóc bím,” Hortensia đáp.
Matilda và Lavender nhìn mụ khổng lồ
trong chiếc quần xanh đang tiến tới cô bé khoảng 10 tuổi, có đôi bím tóc vàng để
rủ trên vai. Mỗi bím tóc còn được kết một cái nơ xa-tanh màu xanh ở đằng đuôi,
trông rất đẹp. Amanda Thripp, cô bé buộc tóc bím, đứng lặng yên, chong mắt nhìn
mụ khổng lồ đang tiến tới và nét mặt cô là kiểu bạn thấy ở một kẻ đang mắc kẹt
trên cánh đồng nhỏ, với một con bò điên đang xông thẳng vào mình. Cô bé đứng chết
trân ở đó, mặt khiếp sợ, mắt lồi ra, người run rẩy, vì biết chắc rằng Ngày tận
thế cuối cùng cũng đã tới.
Bà Trunchbull giờ đã tiến tới gần nạn
nhân và đứng sừng sững trước mặt cô bé. “Tôi muốn những bím tóc bẩn thỉu này phải
được xén ngay ngày mai trước khi cô tới trường!” mụ sủa. “Chặt phăng chúng đi
và ném vào thùng rác, hiểu chưa?”
Amanda, bất động vì kinh sợ, cố lắp
bắp nói, “M-m-mẹ-mẹ em thích chúng. Sáng nào mẹ cũng t-t-tết-tết chúng cho em.”
“Mẹ cô là con ngốc!” mụ Trunchbull rống
lên. Mụ chỉ ngón tay, cỡ bằng cái xúc xích Ý vào đầu cô bé và gào to, “Cô trông
hệt một con chuột thò đuôi ra đằng đầu ấy!”
“M-m-mẹ-mẹ em nghĩ em trông đáng
yêu, thưa Cô Trunchbull,” Amanda lắp bắp, người mềm oặt hệt món bánh đúc.
“Tao quan tâm làm chó gì tới chuyện mẹ mày
nghĩ!” mụ Trunchbull hét lên, và cùng
lúc đó mụ nhào tới, tay phải nắm chặt lấy đuôi tóc của Amanda rồi nhấc cô
bé lên khỏi mặt sân. Và rồi mụ bắt đầu quay cô quanh đầu mình, càng lúc càng
nhanh, Amanda rú lên ầm ĩ còn mụ Trunchbull thì la hét, “Này thì bím này, đồ
chuột con!”
“Bóng dáng của Thế vận hội Olympic đấy,”
Hortensia lẩm bẩm. “Mụ ta đang tăng tốc hệt lúc mụ làm với cái búa. Cá 10 ăn 1
là mụ sắp ném con bé đi.”
Và giờ mụ Trunchbull ngả người về
sau theo sức nặng của cô bé đang quay tròn và trụ người một cách
chuyên nghiệp trên các ngón chân, xoay vòng xoay vòng, để rồi chẳng mấy chốc
Amanda Thripp quay nhanh đến độ cô mờ hẳn đi, rồi đột nhiên, khịt một cái, mụ
Trunchbull thả tóc ra và Amanda phóng như tên lửa qua hàng rào dây thép gai bọc
quanh sân, bay vọt lên trời.
“Ném đẹp quá, quý ngài ơi!” ai đó ở
trong sân hét lên, còn Matilda, người bị toàn bộ câu chuyện điên rồ này làm cho
mụ mị cả đi, nhìn thấy Amanda Thripp đáp xuống khu đất đằng xa sân chơi, theo một
hình parabol tuyệt đẹp. Cô bé đáp xuống cỏ, nảy lên ba lần và cuối cùng dừng hẳn
lại. Rồi, thật đáng kinh ngạc, cô ngồi dậy. Cô nhìn có vẻ choáng một chút và ai
lại đi buộc tội cô cơ chứ, nhưng sau đó khoảng đâu chừng một phút, cô đứng dậy và khập khiễng trở về sân.
Mụ Trunchbull đứng trong sân, phủi
phủi tay. “Cũng không tệ,” mụ nói, “nếu xét việc tao không tập luyện gắt gao
cho lắm. Không tệ chút nào,” Rồi mụ sải bước bỏ đi.
“Mụ ta điên rồi,” Hortensia bảo.
“Nhưng phụ huynh không phàn nàn gì cả
sao?” Matilda hỏi.
“Phụ huynh mày có làm thế không?”
Hortensia hỏi lại. “Tao biết phụ huynh tao không làm thế. Mụ đối xử với phụ
huynh hệt như đối xử với đám học trò, và họ sợ mụ chết khiếp. Tao sẽ gặp lại
hai đứa bọn bay sau.” Nói rồi nó thong thả bỏ đi.
No comments:
Post a Comment