BÀ TRUNCHBULL
Giờ nghỉ giải lao, Cô Honey rời lớp
học tới thẳng văn phòng bà Hiệu trưởng. Cô thấy mình phát rồ lên vì hào hứng.
Cô vừa gặp một cô nhóc nhỏ tí, người, mà theo cô, sở hữu những phẩm chất trí tuệ
phi thường. Giờ chưa có thời gian để tìm hiểu chính xác đứa trẻ kia thông thái
tới mức nào, song Cô Honey đã thấy đủ để nhận ra rằng, cần phải làm điều gì đó
càng sớm càng tốt. Sẽ thật ngớ ngẩn khi để đứa trẻ như thế ở một lớp đội sổ.
Bình thường Cô Honey rất sợ bà Hiệu
trưởng và tìm cách tránh xa bà ta, nhưng lúc này đây cô thấy mình sẵn sàng
đương đầu với bất cứ ai. Cô gõ cửa căn phòng riêng đáng sợ nọ. “Vào đi!” giọng
nguy hiểm, trầm trầm của Bà Trunchbull vọng ra. Cô Honey bước vào.
Thời buổi bây giờ, nhà giáo lãnh đạo
được chọn ra là do họ có vài phẩm chất tốt đẹp. Họ hiểu trẻ con và thuộc nằm
lòng quyền lợi tốt nhất của chúng. Họ giàu lòng cảm thông. Họ công bằng và quan
tâm sâu sắc tới giáo dục. Bà Truchbull chẳng có phẩm chất nào trong số đó và
làm thế nào bà nhận được công việc hiện tại thì quả là điều bí ẩn.
Mà trên hết, bà là một phụ nữ ghê gớm
nhất hạng. Bà từng là vận động viên nổi tiếng, thậm chí tới giờ, cơ bắp bà vẫn
lộ rõ. Bạn có thể thấy chúng nơi cái cổ bò mộng, đôi vai to tướng, cánh tay nặng
nề, cổ tay gân guốc và đôi chân mạnh mẽ. Nhìn bà, bạn có cảm giác đang nhìn ai
đó có khả năng bẻ cong thanh sắt và xé cuốn danh bạ điện thoại làm đôi. Mặt bà,
tôi e, là thứ chẳng đẹp đẽ hay vui vẻ gì. Bà có cái cằm bướng bỉnh, cái miệng độc
ác, đôi mắt kiêu căng nhỏ tin hin. Còn về quần áo, ít ra mà nói, chúng cực kỳ dị
hợm. Bà luôn diện một cái áo khoác vải bông màu nâu, được bó lại quanh eo bằng
một chiếc thắt lưng da rộng bản. Chiếc thắt lưng được cài đằng trước bằng một
cái khóa bạc khổng lồ. Đôi giò to cộ chìa ra dưới áo khoác được bọc lại bằng
một cái quần ống túm quá khổ, màu ve chai, may bằng vải chéo thô. Cái quần
này dài qua đầu gối, và từ đấy trở xuống bà mang đôi tất xanh, thân tất được xắn
xuống, để lộ phần bắp chân tuyệt hảo của bà. Chân bà mang đôi giày leo núi đế bệt
màu nâu, có phần lưỡi bằng da. Tóm lại, trông bà khá giống một tay khát máu, lập
dị, bám theo đàn chó săn hơn là hiệu trưởng của một ngôi trường dễ thương dành
cho trẻ em.
Khi Cô Honey bước vào văn phòng, thì
Bà Trunchbull đang ngồi sau chiếc bàn to uỵch của mình, với vẻ nôn nóng, bực bội
trên mặt. “Ừ, Cô Honey,” bà ta nói. “Cô muốn gì nào? Cô trông rất xúc động, bối
rối sáng nay đấy. Chuyện gì xảy ra với cô thế? Có con quỷ nhỏ nào bắn đạn giấy
vào cô à?”
“Không, thưa bà Hiệu trưởng. Không
có chuyện đó đâu.”
“Thế thì là chuyện gì? Nói toẹt ra
đi. Tôi bận lắm.” Vừa nói, bà ta vừa vươn người lấy bình nước luôn để trên bàn,
rót cho mình một ly nước.
“Có một cô bé trong lớp tôi, tên là
Matilda Wormwood,” Cô Honey bắt đầu.
“Đó là con gái gã có cái ga-ra
Wormwood Motors trong làng,” Bà Truchbull gầm lên. Bà hiếm khi nói năng bằng giọng
bình thường. Bà không gầm thì gào. “Một tay xuất chúng, tay Wormwood ấy,” bà ta tiếp.
“Tôi đã ở đó ngày hôm qua. Hắn bán cho tôi cái xe. Gần như mới. Chỉ đi có
10.000 dặm. Chủ cũ là một bà già chỉ lôi xe ra tối đa mỗi năm một lần. Một món
hời. Ừ, tôi thích tay Wormwood ấy. Một trụ cột thật sự của xã hội chúng ta.
Nhưng hắn bảo tôi con gái hắn láo lắm. Hắn bảo phải trông chừng con bé.
Hắn bảo nếu có chuyện không hay xảy ra trong trường, thì chắc chắn là do con bé
gây ra. Tôi chưa gặp con nhỏ hỗn xược ấy, nhưng gặp rồi thì nó sẽ biết tay tôi.
Bố nó nói nó thật sự là một con cóc ghẻ.”
“Ôi không, bà Hiệu trưởng ơi, điều
đó không đúng đâu!” Cô Honey kêu lên.
“Ồ có đấy, Cô Honey ạ, chết tiệt là nó đúng đấy! Thật ra, tôi đang nghĩ
tới nó đây, tôi cá là chính con bé đó nhét bom thối dưới gầm bàn tôi hồi sáng
nay. Cái gầm bàn giờ vẫn thối như cứt! Dĩ nhiên là nó! Tôi sẽ gọi nó lên vì
chuyện này, cô đợi đó mà xem! Trông nó ra sao? Cái con giun dế kinh tởm ấy, tôi chắc
là thế. Tôi đã phát hiện ra, Cô Honey ạ, trong suốt sự nghiệp giáo viên dài
dằng dặc của mình, rằng một con bé hư hỏng thì nguy hiểm hơn nhiều so với một
thằng nhóc hư hỏng. Thêm nữa, chúng khó trị hơn. Đập một con bé hư thì phải như
đập một cái chai xanh vậy. Cô đập cái rầm lên nó và thứ chết tiệt đó tiêu
luôn. Mấy con bé đều là phường bẩn thỉu kinh tởm cả. Tôi mừng là mình không bao
giờ như thế.”
“Ôi, nhưng bà phải gặp cô bé một lần,
bà Hiệu trưởng ạ. Chắc chắn là thế.”
“Không phải chờ lâu đâu,” Bà Trunchbull
gầm lên, cười nhăn nhở. “Tôi trưởng thành rất nhanh mà.”
Bà ta hoàn toàn mất trí rồi, Cô
Honey tự nhủ. Bà ta dớ dẩn như rận rệp vậy. Cô Honey đứng nghiêm trước mặt bà Hiệu
trưởng. Vì lần này cô không bị dọa nạt gì cả. “Tôi phải nói cho bà hay, thưa bà
Hiệu trưởng,” cô nói, “rằng bà hoàn toàn lầm về việc Matilda đặt bom thối dưới
gầm bàn của bà.”
“Tôi không bao giờ lầm, Cô Honey ạ!”
“Nhưng thưa bà, đứa trẻ đó chỉ mới tới
trường sáng nay và đi thẳng vào lớp!”
“Đừng cãi tay đôi với tôi, vì ơn
trên thưa quý cô! Con nhỏ Matilda súc vật hay tên quái quỷ gì gì ấy đã đặt bom
thối trong phòng tôi! Không còn nghi ngờ gì nữa. Cảm ơn cô đã đề cập tới chuyện
đó.”
“Tôi không đề cập tới chuyện đó,
thưa bà.”
“Dĩ nhiên là cô có đề cập tới! Giờ
cô muốn gì, hở Cô Honey? Sao cô cứ phí phạm thời gian của tôi thế?”
“Tôi tới để nói chuyện với bà về
Matilda, thưa bà Hiệu trưởng. Tôi có vài điều hay ho để kể về đứa trẻ này. Liệu
tôi có thể kể cho bà nghe chuyện gì đã xảy ra trong lớp học ngay bây giờ được
không?”
“Tôi đoán là con bé đã đốt cháy váy
và làm xém quần của cô!” Bà Trunchbull khụt khịt.
“Không, không!” Cô Honey kêu lên.
“Matilda là một thiên tài!”
Vừa nghe thấy từ đó, mặt Bà
Trunchbull liền chuyển màu tím rịm và toàn bộ cơ thể bà hình như phồng lên tựa ễnh
ương. “Một thiên tài!” bà ta gào to.
“Cô đang nói chuyện tào lao gì thế, hở quý cô? Cô hẳn là mất trí rồi! Tôi nghe
bố con bé bảo, nó là một tay găng-tơ cơ!”
“Bố cô bé nói sai đấy, thưa bà.”
“Đừng đần thế, Cô Honey! Cô mới gặp
con quỷ nhỏ này có nửa giờ, trong khi bố nó biết về nó cả đời cơ đấy!”
Nhưng Cô Honey nhất định phải nói và
giờ cô bắt đầu mô tả những điều đáng kinh ngạc mà Matilda làm trong giờ đại số.
“Vậy là nó học thuộc vài bảng cửu
chương chứ gì?” Bà Trunchbull sủa. “Quý cô yêu quý của tôi ơi, việc đó không biến
nó thành thiên tài đâu! Chỉ biến nó thành con vẹt mà thôi!”
“Nhưng thưa bà, cô bé còn đọc được.”
“Tôi cũng thế,” Bà Trunchbull cắn cảu.
“Theo tôi,” Cô Honey bảo, “Matilda
nên chuyển khỏi lớp tôi, sang tốp đầu, học với mấy em ở độ tuổi 11.”
“Hà!” Bà Trunchbull khụt khịt. “Vậy
ra cô muốn bỏ nó đi chứ gì? Cô không xử lý nó được chứ gì? Cô muốn đẩy nó cho
Cô Plimsoll ở tốp đầu, nơi nó sẽ gây ra lắm phiền nhiễu hơn chứ gì?”
“Không, không!” Cô Honey kêu lên.
“Đó không phải lý do của tôi!”
“Ồ phải đấy!” Bà Trunchbull hét lên.
“Tôi nhận ra mưu kế nho nhỏ của cô rồi, quý cô ạ! Và câu trả lời của tôi là
không! Matilda sẽ ở chỗ nó đang ở, và cô thích đối xử với nó thế nào thì tùy.”
“Nhưng thưa bà Hiệu trưởng, làm ơn
đi mà!”
“Không nói thêm từ nào nữa hết!” Bà
Trunchbull gào lên. “Mà trong bất cứ trường hợp nào, tôi có một quy tắc ở cái
trường này, là tất cả trẻ con phải học theo nhóm tuổi của chúng, bất kể khả
năng chúng có ra sao. Lạy Thánh Scott, tôi không để một tên cướp 5 tuổi ngồi
cùng với đám con trai con gái lớn hơn ở tốp đầu đâu. Ai mà thèm đi nghe chuyện đó cơ chứ!”
Cô Honey bất lực đứng đó, trước kẻ
khổng lồ độc ác vĩ đại. Có nhiều điều cô muốn nói nhưng cô biết, nó vô dụng mà
thôi. Cô bèn nhỏ nhẹ bảo, “Vậy thôi. Tùy bà, bà Hiệu trưởng.”
“Cô bảo tùy tôi, chết tiệt thật, là đúng
đấy!” Bà Trunchbull gầm lên. “Đừng quên nhé, quý cô, ở đây ta đang xử lý một
con rắn độc be bé, kẻ đặt bom thối dưới gầm bàn tôi.”
“Cô bé không làm thế, thưa bà Hiệu trưởng!”
“Dĩ nhiên nó làm,” Bà Trunchbull gầm
vang. “Và để tôi nói cho cô hay. Tôi ước gì, ôi trời cao đất dày ôi, giá giờ
tôi còn được dùng roi và thắt lưng như hồi xưa tươi đẹp! Tôi sẽ chiên giòn
mông con Matilda lên, để nó hết ngồi cả tháng trời luôn!”
Cô
Honey quay lưng và đi khỏi căn phòng nọ, lòng buồn phiền nhưng không hề cảm thấy
thua cuộc. Mình sẽ làm gì đó cho đứa trẻ này, cô tự nhủ. Mình không biết đó là
việc gì, song cuối cùng mình sẽ tìm ra cách giúp cô bé.
No comments:
Post a Comment