QUÝ VỊ PHỤ HUYNH
Khi Cô Honey rời phòng Hiệu trưởng,
thì đa số học trò còn chơi ngoài sân. Động thái đầu tiên của cô là rảo một vòng
tìm giáo viên dạy các môn khác nhau cho các lớp lớn hơn và mượn họ một số sách
giáo khoa về đại số, hình học, Pháp ngữ, Văn chương Anh cùng vài cuốn tương tự.
Rồi cô tìm Matilda và gọi cô bé vào lớp.
“Chả có lý gì để em ngồi trong lớp
mà chẳng làm gì cả, trong khi cô dạy cả lớp bảng cửu chương nhân hai và cách
đánh vần từ mèo, chuột chù, chuột nhắt,” cô nói. “Vậy nên mỗi buổi học, cô sẽ
đưa em một cuốn trong số sách giáo khoa này để học. Cuối buổi em có thể tới gặp
cô nếu em có câu hỏi nào và cô sẽ cố trả lời. Em thấy thế nào?”
“Cảm ơn cô, Cô Honey,” Matilda đáp.
“Thế hay lắm ạ.”
“Cô chắc rằng,” Cô Honey tiếp, “sau
này chúng ta có thể chuyển em sang lớp cao hơn, nhưng hiện giờ bà Hiệu trưởng
muốn em ở lại nơi em ở.”
“Rất tốt, Cô Honey ạ,” Matilda đáp.
“Cảm ơn cô rất nhiều vì đã mang sách tới cho em.”
Thật là một đứa trẻ dễ thương, Cô
Honey nghĩ. Mình không quan tâm bố cô bé nói gì, với mình nó rất nhỏ nhẹ và trầm
tĩnh. Không tỏ chút vênh váo nào dù rất sáng dạ. Thật ra cô bé hầu như chả để ý
tới chuyện đó.
Vậy nên khi cả lớp vào học lại, thì
Matilda về bàn mình, bắt đầu đọc cuốn sách giáo khoa về hình học mà Cô Honey
đưa cho. Cô giáo để mắt tới cô bé luôn, và thấy rằng cô nhanh chóng chìm đắm
vào cuốn sách. Cô không ngước nhìn lên lần nào suốt buổi học.
Trong khi đó, Cô Honey có một quyết
định khác. Cô quyết định mình sẽ thân chinh đi gặp và có cuộc trò chuyện bí mật
với bố mẹ Matilda càng sớm càng tốt. Đơn giản vì cô quyết không để chuyện này
chìm xuồng. Toàn bộ chuyện này thật ngớ ngẩn. Cô không tin bố mẹ Matilda hoàn
toàn không biết gì về khả năng xuất chúng của con gái họ. Rốt cuộc, Ông
Wormwood là tay buôn xe thành công, nên cô cho rằng, bản thân ông ta là người
khá thông minh. Trong bất cứ trường hợp nào, phụ huynh chả bao giờ đánh giá thấp khả năng của con cái mình
cả. Ngược lại thì có. Thi thoảng giáo viên còn chẳng thể thuyết phục một ông bố
hoặc bà mẹ tự mãn rằng quý tử của họ là đứa đần độn. Cô Honey tự tin đến
nỗi, cô thấy việc thuyết phục Ông và Bà Wormwood rằng Matilda có điều gì đó thật
đặc biệt chả khó khăn gì. Khó khăn là làm sao đừng khiến họ hào hứng quá.
Và giờ hi vọng của Cô Honey thậm chí còn
tăng lên đáng kể. Cô bắt đầu tự hỏi, liệu mình có được quý vị phụ huynh nọ cho
phép kèm riêng Matilda sau giờ học ở trường hay không. Viễn cảnh về việc dạy dỗ
một đứa trẻ thông minh, sáng láng nhường ấy thật thu hút bản năng nhà giáo của
cô. Rồi đột nhiên cô quyết định ghé thăm Ông và Bà Wormwood ngay tối hôm
đó. Cô sẽ tới nhà họ hơi muộn, khoảng 9, 10 giờ tối, khi Matilda chắc chắn đi
ngủ rồi.
Mà đó chính xác là điều cô làm. Lấy
địa chỉ từ hồ sơ trường, Cô Honey rảo bước từ nhà mình tới nhà Wormwood lúc 9
giờ hơn. Cô tìm thấy ngôi nhà ở một con phố xinh, nơi từng tòa nhà nho nhỏ nằm
cách nhà hàng xóm nhờ một mẩu vườn. Đó là ngôi nhà bằng gạch hiện đại, khó có thể
mua rẻ, và có tên trên cửa là GÓC NHỎ ẤM ÁP. Đầu bếp tò mò[1]
nghe hay hơn, Cô Honey nghĩ. Cô được phép chơi chữ theo cách đó. Cô bước dọc lối
đi rồi bấm chuông, và trong lúc chờ đợi, cô nghe tiếng ti-vi từ trong nhà vọng
ra.
Cánh cửa, do một người đàn ông nhỏ
thó, có dáng điệu chuột chù, đầu đội nón thể thao may bằng vải sọc màu đỏ-cam,
mở ra. “Vâng?” ông ta hỏi, săm soi nhìn Cô Honey. “Nếu cô tính bán vé số, thì
tôi không cần đâu.”
“Tôi không bán vé số,” Cô Honey đáp.
“Và xin lỗi vì đã đường đột tới nhà tìm ông bà thế này. Tôi là giáo viên ở trường
của Matilda, và tôi cần nói vài lời với ông và bà nhà.”
“Nó gặp rắc rối ở trường à?” Ông
Wormwood hỏi, đứng chắn ở cửa. “Ờ, mà giờ nó thuộc trách nhiệm của cô rồi. Cô
phải xử lý nó thôi.”
“Cô bé không gây rắc rối gì cả,” Cô
Honey nói. “Tôi tới đây với tin tốt lành về cô bé. Đáng kinh ngạc đấy, Ông
Wormwood ạ. Liệu ông nghĩ tôi có thể vào nhà vài phút để nói chuyện với ông bà
về Matilda không?”
“Chúng tôi đang xem dở một trong số các chương
trình yêu thích nhất của mình,” Ông Wormwood nói. “Thế này thật bất tiện. Sao
cô không trở lại vào lúc khác?”
Cô Honey bắt đầu mất kiên nhẫn. “Ông
Wormwood,” cô nói, “nếu ông nghĩ chương trình ti-vi hủ bại nào đó còn quan trọng
hơn tương lai con gái ông, thì ông không xứng làm phụ huynh! Sao ông không tắt
cái ti-vi quái quỷ kia đi và lắng nghe lời tôi nói!”
Những lời này khiến Ông Wormwood
bàng hoàng. Ông ta không quen bị nói thế vào mặt. Ông ta cẩn thận dòm lại người
phụ nữ gầy gò mỏng manh, người đang đứng nghiêm nơi bậc cửa. “Ồ tốt thôi,” ông
ta cắn cảu. “Vào nhà đi và nói cho xong chuyện nào.” Cô Honey nhanh nhẹn bước
vào trong.
“Bà Wormwood không thích thế đâu,”
người đàn ông vừa bảo vừa chỉ cô lối vào phòng khách, nơi một phụ nữ to lớn,
tóc màu vàng bạch kim đang ngồi ngó lom lom màn hình ti-vi.
“Ai đây?” bà ta hỏi, không nhìn lại.
“Giáo viên nào đấy ở trường,” Ông
Wormwood bảo. “Cô ấy bảo phải nói chuyện với ta về Matilda.” Ông ta tới chỗ cái
ti-vi, vặn nhỏ âm thanh xuống, nhưng để lại hình ảnh.
“Harry, đừng làm thế!” Bà Wormwood
la lên. “Willard sắp cầu hôn Angelica!”
“Em vẫn có thể coi phim trong khi bọn
anh trò chuyện,” Ông Wormwood bảo. “Đây là cô giáo của Matilda. Cô ấy bảo có
tin gì đó cho chúng ta.”
“Tên tôi là Jennifer Honey,” Cô
Honey cất tiếng. “Xin chào, Bà Wormwood.”
Bà Wormwood trừng mắt nhìn cô và bảo,
“Rắc rối gì nữa đây?”
Không ai mời Cô Honey ngồi, nên cô tự
lấy ghế, rồi ngồi xuống. “Là về ngày đầu tiên của con gái ông bà ở trường.”
“Chúng tôi biết,” Bà Wormwood đáp, gắt
gỏng vì lỡ mất chương trình đang xem. “Vậy đó là tất cả những gì cô muốn kể cho
chúng tôi nghe à?”
Cô Honey chăm chắm nhìn thẳng vào
đôi mắt xám của người phụ nữ nọ, và để yên một lúc, cho tới khi Bà Wormwood cảm thấy
khó chịu. “Bà có muốn nghe tôi giải thích lý do tại sao mình tới đây không?” cô
hỏi.
“Nói đi,” Bà Wormwood đáp.
“Tôi chắc là bà biết,” Cô Honey nói,
“rằng học trò ở lớp cuối trường không ai mong là biết đọc, đánh vần
hay làm toán nhanh ngay lần đầu tới trường cả. Bọn trẻ 5 tuổi không làm được thế.
Nhưng Matilda làm được hết. Và nếu tôi tin liệu cô bé…”
“Tôi không tin,” Bà Wormwood đáp. Bà
vẫn gắt gỏng vì ti-vi bị vặn nhỏ đi.
“Liệu cô bé có nói dối,” Cô Honey tiếp,
“khi bảo với tôi rằng không ai dạy nó làm tính hay đọc cả? Ông hay bà không dạy
cô bé ư?”
“Dạy nó cái gì chứ?” Bà Wormwood hỏi.
“Đọc. Đọc sách ấy,” Cô Honey đáp.
“Có lẽ ông bà có dạy. Có lẽ cô bé nói
dối. Có lẽ ông bà có những tủ đầy sách khắp nhà. Tôi không biết. Có lẽ cả hai
ông bà đều là người đọc nhiều.”
“Dĩ nhiên chúng tôi có đọc,” Ông
Wormwood nói. “Đừng ngớ ngẩn thế chứ. Tôi đọc tạp chí Xe hơi với Động cơ xe hết
trang này tới trang khác mỗi tuần.”
“Đứa bé này đã đọc một lượng lớn
sách vở,” Cô Honey bảo. “Tôi đơn thuần là thử tìm hiểu xem, liệu cô bé có xuất
thân từ một gia đình yêu thích văn chương có giá trị hay không?”
“Chúng tôi không tán thành chuyện đọc
sách,” Ông Wormwood nói. “Cô không thể kiếm sống bằng việc suốt ngày ngồi chảy
tĩ ra đọc. Chúng tôi không giữ sách trong nhà này.”
“Tôi hiểu,” Cô Honey nói. “Ừ, tất cả
những gì tôi cần nói là Matilda có một tâm trí sáng láng. Nhưng tôi cho là ông
bà biết điều đó rồi.”
“Dĩ nhiên tôi biết là nó đọc được,”
bà mẹ đáp. “Nó dành cả đời nhốt mình trong phòng, vùi đầu vào cuốn sách ngớ ngẩn
nào đấy mà.”
“Thế chuyện ấy không khiến ông bà
thích thú sao,” Cô Honey hỏi, “chuyện một đứa trẻ 5 tuổi đọc được tiểu thuyết
dài dành cho người lớn của Dickens và Hemingway ấy? Chuyện ấy không làm ông bà
nhảy cẫng lên vì hào hứng sao?”
“Không đặc biệt thế,” bà mẹ đáp. “Tôi
không thích bọn con gái ngộ chữ. Con gái nên nghĩ về việc làm sao cho mình
trông thật hấp dẫn, để sau này còn kiếm được tấm chồng tốt. Ngoại hình quan trọng
hơn sách vở, Cô Hunky ạ!”
“Tên tôi là Honey,” Cô Honey chữa.
“Giờ nhìn tôi này,” Bà Wormwood bảo. “Rồi nhìn lại cô đi. Cô chọn sách vở.
Tôi chọn ngoại hình.”
Cô Honey nhìn con người mũm mĩm giản
đơn, có gương mặt hình bánh nhân mỡ thận đỏm dáng, ngồi ở đầu kia căn phòng. “Bà
nói gì cơ?” cô hỏi.
“Tôi nói cô chọn sách vở, tôi chọn
ngoại hình,” Bà Wormwood đáp. “Và cuối cùng trông ai sung sướng hơn? Tôi, dĩ
nhiên. Tôi ngồi đây, đẹp đẽ trong căn nhà xinh xắn với ông chồng thương gia
giàu có, còn cô ở kia, vất vả dạy mấy con chữ cho bọn nhóc bẩn thỉu.”
“Đúng lắm, kẹo bi ơi,” Ông Wormwood bảo,
đưa mắt nhìn vợ với vẻ sến rện đến độ mèo còn mắc mửa.
Cô Honey quyết định, nếu muốn mấy
người này hiểu ra vấn đề, thì cô không được nổi điên lên. “Tôi chưa kể hết cho
ông bà nghe cơ mà,” cô tiếp. “Matilda, trong chừng mực tôi hiểu được ở thời điểm
sớm sủa này, còn là một dạng thiên tài toán học. Cô bé có thể nhân nhẩm nhiều số
phức tạp và tính nhanh như chớp.”
“Thế chuyện ấy có ý nghĩa gì khi cô
có thể mua một chiếc máy tính?” Ông Wormwood hỏi.
“Con gái không lấy được chồng nhờ
vào đầu óc đâu,” Bà Wormwood bảo. “Nhìn ngôi sao xi nê kia kìa,” bà ta đế thêm,
tay chỉ vào màn hình ti-vi lặng câm, nơi nữ diễn viên có bộ ngực khủng đang được
một nam diễn viên có bộ mặt khắc khổ ôm ấp dưới ánh trăng. “Cô không nghĩ là cô
ta khiến anh ta làm thế nhờ phun mấy phép tính nhân vào mặt anh ta đấy chứ?
Không đời nào đâu. Mà giờ anh ta sắp cưới cô ta rồi, cô xem liệu anh ta có
không làm thế không, và rồi cô ta sắp sống ở điền trang, có quản gia và vô số
người hầu.”
Cô Honey gần như không tin nổi vào
những gì mình đang nghe nữa. Cô từng biết rằng có loại phụ huynh như thế tồn tại
ở làng này và rằng con cái họ hoặc bỏ học hoặc thành đầu trộm đuôi cướp, nhưng
tận mắt thấy quý vị phụ huynh ấy bằng xương bằng thịt thì quả là quá sốc.
“Rắc rối của Matilda,” cô nói, cố
thêm lần nữa, “là cô bé vượt quá xa các bạn khác, tới nỗi đáng để ta suy nghĩ về
việc học riêng theo cách nào đấy. Tôi nghiêm túc tin tưởng rằng cô bé có thể
vươn tới chuẩn đại học trong 2, 3 năm nữa, nếu được kèm cặp một cách thích hợp.”
“Đại học hả?” Ông Wormwood la to, nhảy
vụt ra khỏi ghế. “Trời đất thánh thần ơi, ai thèm đi học đại học cơ chứ! Tất thảy
những gì học được ở đấy toàn là thói xấu cả!”
“Điều đó không đúng,” Cô Honey bảo.
“Nếu giờ ông bị đau tim và cần tới bác sĩ, thì vị bác sĩ đó phải là người tốt
nghiệp đại học. Nếu ông bị ai đó kiện vì bán cho họ một chiếc xe cũ hỏng hóc,
thì ông cần tới luật sư, và người đó cũng phải là người tốt nghiệp đại học. Đừng
xem thường những người thông minh, Ông Wormwood. Song tôi có thể thấy chúng ta
sẽ không đi tới đâu cả. Xin lỗi vì đã đường đột tới đây thế này.” Cô Honey đứng
lên và đi khỏi phòng.
Ông Wormwood bám theo cô ra tới cửa
trước và bảo, “Thật tốt là cô đã tới, Cô Hawkes hay là Cô Harris nhỉ?”
“Chả tên nào cả,” Cô Honey bảo, và mặc
kệ. Rồi cô bỏ đi.
Lucky Club: Online casino site with all the bonus games - Lucky
ReplyDeleteLucky Club: Online casino site with all the bonus games. Lucky Club: Online casino site with all the bonus games. Lucky Club: Online casino site with all the bonus games. Lucky Club: Online luckyclub casino site with all