Monday, October 7, 2013

Matilda -- Chapters 5 & 6



MÔN ĐẠI SỐ

            Matilda luôn khát khao cha mẹ mình tốt bụng, giàu tình thương, hiểu biết, danh giá, và thông minh. Sự thật họ chả có chút nào như thế, và đó là điều cô bé phải chịu đựng. Việc đó không dễ chút nào. Nhưng trò mới cô nghĩ ra để trừng trị một hay hai người bọn họ mỗi lần họ đối xử cục súc với cô khiến đời cô ít nhiều cũng trở nên dễ chịu.
            Là một cô bé nhỏ thó, ít tuổi, sức mạnh duy nhất Matilda có được so với bất cứ ai trong nhà là sức mạnh trí óc. Với sự tài tình cao độ, cô có thể xỏ mũi tất thảy bọn họ. Song sự thật còn đó là, bất cứ cô bé 5 tuổi trong gia đình nào cũng phải làm theo những gì được bảo, dù mệnh lệnh ban ra có xuẩn ngốc tới đâu đi chăng nữa. Vì thế cô buộc phải ăn bữa tối trong khay trước cái màn hình ti-vi đáng sợ. Cô luôn phải ở nhà một mình mỗi chiều các ngày trong tuần, và bất cứ khi nào bị bảo câm mồm, cô phải câm mồm lại.
            Van an toàn của cô, thứ duy nhất khiến cô không khuỵu xuống, là niềm vui sướng được nghĩ và thực thi những đòn trừng phạt tuyệt vời, mà điều hay ho là chúng đều thành công cả, ở mức độ nào đó trong một khoảng thời gian ngắn. Ông bố đặc biệt bớt vênh váo và khó chịu trong vài ngày sau khi nuốt phải một liều thứ thần dược của Matilda.
            Vụ con-vẹt-giấu-trong-ống-khói rõ ràng hạ nhiệt hai bậc phụ huynh rất nhiều và suốt một tuần liền họ cư xử tương đối lịch sự với cô con gái nhỏ của họ. Nhưng rồi, sự việc không kéo dài lâu . Cuộc chiến tiếp theo nổ ra vào một tối nọ trong phòng khách. Ông Wormwood vừa đi làm về. Matilda và anh trai đang ngồi im trên ghế xô-pha, chờ mẹ dọn bữa tối đựng trong khay, ăn trước ti-vi ra. Ti-vi thì chưa bật lên.
            Lúc đó Ông Wormwood tiến vào, mình mặc bộ vét kẻ ô lớn, cổ đeo cà vạt màu vàng. Bộ quần áo kẻ ô màu xanh-cam to tướng và nổi bần bật suýt làm lóa mắt người nhìn. Ông ta trông hệt một tay cá ngựa hạng xoàng trưng diện cho ngày cưới con gái mình, và tối đó rõ ràng đang rất tự mãn. Ông ta ngồi xuống ghế bành, xoa hai tay vào nhau, rồi nói to với cậu con. “Này con trai,” ông ta nói, “bố mày vừa có một ngày tốt đẹp. Tối nay ông ta giàu hơn nhiều sáng hôm nay đó. Ông ta đã bán không ít hơn 5 con xe, mỗi con với khoản lợi nhuận kha khá. Mùn cưa cho hộp số, khoan điện cho dây công-tơ-mét, ít sơn trây trét chỗ này chỗ kia, vài mánh lới khôn ngoan khác là vài thằng ngu đua nhau ào tới mua.”
            Ông ta lôi mẩu giấy từ túi áo ra và ngắm nghía. “Nghe này con trai,” ông ta nói, ý bảo con trai và bỏ lơ con gái, “vì ngày nào đó mày sẽ nối gót tao làm công việc này, mày phải biết cách cộng các con số lợi nhuận lại vào cuối mỗi ngày. Đi lấy giấy và bút chì ra đây, và xem xem mày thông minh thế nào nào.”
            Cậu con ngoan ngoãn rời phòng và quay lại với giấy bút.
            “Viết mấy con số này xuống,” ông bố nói, đọc mẩu giấy lên. “Xe thứ nhất tao mua 278 đồng, bán được 1425 đồng. Được chưa?”
            Cậu con trai 10 tuổi chậm rãi, cẩn thận ghi hai con số xuống.
            “Xe thứ hai,” ông bố tiếp tục, “tốn của tao hết 118 đồng và bán được 760 đồng. Được chưa?”
            “Dạ được, thưa bố,” cậu con đáp. “Con hiểu rồi.”
            “Xe thứ ba tốn của tao hết 111 đồng, bán được 999 đồng 50 xu.”
            “Bố nói lại đi,” cậu con bảo. “Nó bán được bao nhiêu?”
            “999 đồng và 50 xu,” ông bố đáp. “À tiện đây, đó là mánh khác trong mớ mánh lới tiện lợi nho nhỏ của tao dùng cho khách hàng. Đừng bao giờ hỏi số làm tròn. Luôn dùng số thấp hơn thế. Đừng bao giờ bảo 1000 đồng. Mà luôn nói là 999 đồng 50 xu. Nghe nó có vẻ ít hơn nhiều. Thế mới tài, đúng không?”
            “Rất tài ạ,” cậu con đáp. “Bố giỏi thật, bố ạ.”
            “Xe thứ tư tốn 86 đồng, một cục sắt gỉ không hơn không kém, bán được 699 đồng 50 xu.”
            “Đừng nói nhanh quá,” cậu con bảo, tay viết mấy con số xuống. “Rồi. Con hiểu rồi.”
            “Xe thứ năm tốn 637 đồng, bán được 1649 đồng 50 xu. Mày theo kịp đấy chứ, con trai?”
            “Dạ kịp, bố ạ,” cậu con đáp, cúi xuống tập giấy và nắn nót viết.
            “Rất tốt,” ông bố bảo. “Giờ tính xem lợi nhuận tao kiếm được với mỗi con xe và cộng tất cả chúng lại. Sau đó mày nói tao nghe xem ông bố khá là tài giỏi của mày hôm nay kiếm được bao nhiều tiền cả thảy.”
            “Cái này có nhiều phép cộng quá,” cậu con nói.
           “Dĩ nhiên là có nhiều phép cộng rồi,” ông bố đáp lời. “Nhưng khi làm công chuyện lớn như tao đây, thì mày phải thật giỏi môn đại số. Thực tế tao có cái máy tính trong đầu. Tao chỉ tốn chưa tới 10 phút là tìm ra đáp số.”
            “Ý bố là bố tính nhẩm trong đầu hở?” cậu con hỏi, mắt tròn mắt dẹt.
            “Ờ, không chính xác là thế,” ông bố đáp. “Chả ai làm được vậy cả. Nhưng tao không mất nhiều thời giờ để tính toán. Khi mày làm xong, nói tao nghe, mày nghĩ gì về khoản lợi nhuận tao kiếm được ngày hôm nay. Tao đã viết đáp án cuối cùng xuống đây và tao sẽ nói, nếu mày làm đúng.”
            Matilda bình thản nói, “Bố, bố kiếm được chính xác là 4303 đồng 50 xu cả thảy.”
            “Đừng có chen vào,” ông bố bảo. “Anh mày và tao đang bận làm tài chính cao cấp.”
            “Nhưng bố ơi!”
            “Im mồm,” ông bố kêu. “Dừng việc đoán mò lại và cố thông minh tí đi.”
            “Nhìn đáp án của bố đi,” Matilda nhẹ nhàng nói. “Nếu bố làm đúng thì nó phải là 4303 đồng 50 xu. Chẳng phải đó là những gì bố kiếm được sao?”
            Ông bố liếc xuống mẩu giấy trên tay. Ông ta như cứng người lại. Ông ta nín khe. Có một chút tĩnh lặng. Rồi ông ta nói, “Nói lại coi.”
            “4303 đồng 50 xu,” Matilda đáp.
            Lại một chút tĩnh lặng. Mặt ông bố bắt đầu đỏ sậm.
            “Con chắc nó đúng mà,” Matilda nói.
            “Mày, con lừa đảo!” ông bố thình lình hét lên, chỉ tay vào cô con gái. “Mày nhìn mẩu giấy của tao! Mày đọc những gì tao viết xuống!”
            “Bố à, con đang ở góc kia phòng cơ mà,” Matilda đáp. “Làm sao con nhìn đáp án được?”
            “Đừng đem thứ rác rưởi đó ra lòe tao!” ông bố hét lên. “Dĩ nhiên là mày nhìn rồi! Mày phải nhìn rồi! Chả ai trên đời này cho ra đáp án đúng thế cả, nhất là con gái! Mày là con lừa đảo, quý nương ạ, mày là thế đấy! Một đứa lừa đảo và dối trá!”
            Đến đây thì bà mẹ bước vào, tay bưng một khay lớn trên đó có bốn phần ăn tối. Lần này là cá và khoai chiên, thứ Bà Wormwood mua ở một cửa hàng thức ăn nhanh trên đường từ chỗ chơi lô-tô về nhà. Dường như buổi chơi lô-tô chiều nay khiến bà mệt nhoài, cả về thể xác lẫn tinh thần, nên bà không đủ sức nấu bữa tối nữa. Vậy nên không bữa tối ăn trước ti-vi thì là cá và khoai chiên. “Chuyện gì khiến mặt anh đỏ ửng cả lên vậy, Harry?” bà ta hỏi khi đặt khay thức ăn xuống bàn uống cà phê.
            “Con gái cô là một đứa lừa đảo và dối trá,” ông bố nói, tay với lấy cái đĩa rồi đặt nó lên đùi mình. “Bật ti-vi lên và không nói thêm gì nữa.”
           
NGƯỜI ĐÀN ÔNG CÓ MÓN TÓC BẠCH KIM
           
            Rõ ràng trong tâm trí Matilda, màn trình diễn kinh tởm đó của bố cô đáng bị trừng phạt nặng, và khi ngồi xơi món cá và khoai chiên gớm ghiếc, mắt không thèm nhìn tới ti-vi, bộ não của cô bắt đầu nghĩ ra vô số khả năng. Đến lúc đi ngủ, tâm trí cô đã thu xếp xong.
            Sáng hôm sau, cô dậy sớm, vào nhà tắm và khóa trái cửa lại. Như ta đã biết, tóc Bà Wormwood được nhuộm màu vàng bạch kim sáng chói, gần giống với màu bạc lấp lánh nơi quần tất của mấy cô diễn viên đi dây ở rạp xiếc. Việc nhuộm tóc được làm ở tiệm mỗi năm hai lần, và mỗi tháng hoặc khoảng đó, Bà Wormwood thường tỉa tót lại bằng cách gội đầu trong chậu rửa mặt, dùng kèm một thứ có tên là THUỐC NHUỘM VÀNG BẠCH KIM CỰC CHÓE. Thuốc này dùng để nhuộm sạch thứ tóc nâu bẩn bẩn mọc ra phía đằng chân tóc. Lọ THUỐC NHUỘM VÀNG BẠCH KIM CỰC CHÓE để ở trong tủ tường nhà tắm, và dưới nhãn hiệu là dòng chữ ghi chú Lưu ý, đây là thuốc tẩy. Để xa tầm với trẻ con. Matilda đã thích thú đọc nó nhiều lần.
            Bố Matilda có mái tóc ngắn đẹp đen giòn, chẽ ngôi giữa, mà ông ta rất đỗi tự hào. “Tóc khỏe đẹp,” ông ta hay nói thế, “nghĩa là não bên dưới khỏe đẹp.”
            “Giống Shakespeare ấy,” Matilda có lần bảo ông ta thế.
            “Giống ai cơ?”
            “Shakespeare, bố ạ.”
            “Hắn có đầu óc không?”
            “Rất nhiều, bố ạ.”
            “Hắn có nhiều tóc không?”
            “Ông ấy bị hói, bố ạ.”
            Tới đây thì ông bố cáu, “Nếu mày nói năng vô nghĩa thì câm ngay cái mồm lại.”
            Dù sao đi nữa, Ông Wormwood vẫn giữ cho tóc mình khỏe đẹp, hay như ông ta nghĩ thế, bằng cách dùng lượng lớn loại thuốc có tên là DẦU DƯỠNG TÓC MÀU TÍM XANH để chải đầu mỗi sáng. Lọ đựng hỗn hợp màu tím có mùi thơm này để ở kệ phía trên bồn rửa mặt trong nhà tắm, cạnh mấy tuýp thuốc đánh răng, và màn mát xa đầu mạnh mẽ với DẦU DƯỠNG TÍM XANH diễn ra hằng ngày khi màn cạo râu hoàn tất. Màn mát xa đầu tóc này luôn đi kèm tiếng lầu bầu ồn ào đầy nam tính, tiếng thở vào hắt ra hổn hà hổn hển cùng câu, “Oaaà, tốt hơn rồi! Dầu thế mới thích chứ! Xoa tới tận chân tóc luôn!” – câu mà Matilda ở tận phòng ngủ cuối hành lang còn nghe rõ.
            Và giờ, với chút riêng tư trong phòng tắm buổi sớm, Matilda vặn nắp lọ DẦU DƯỠNG TÍM XANH của bố ra, đổ ¾ lọ dầu xuống cống. Rồi cô đổ đầy lọ thứ THUỐC NHUỘM VÀNG BẠCH KIM CỰC CHÓE của mẹ vào. Cô cẩn thận để lại đủ số dầu trong lọ để khi lắc lên, toàn bộ dầu vẫn có màu tím xanh hợp lý. Rồi cô đặt lọ dầu trở lại kệ phía trên bồn rửa, và thận trọng để lọ thuốc của mẹ vào tủ tường. Tới đây vậy là ổn.
            Lúc ăn sáng Matilda ngồi yên ở bàn phòng ăn, ăn món bánh bột ngô của mình. Anh trai cô ngồi đối diện, quay lưng về phía cửa, đang ngốn ngấu mấy khoanh bánh mì trét đầy bơ đậu phộng và mứt dâu. Bà mẹ không ở đó, mà đang loanh quanh trong bếp làm bữa sáng cho Ông Wormwood, phần ăn luôn gồm hai quả trứng chiên, bánh mì nướng, ba cây xúc xích lợn, ba lát thịt lợn muối, và vài quả cà chua chiên.
            Tới đây thì Ông Wormwood ồn ào lao vào phòng. Ông ta không bao giờ vào phòng yên ả được, đặc biệt lúc ăn sáng. Ông ta luôn khiến mọi người cảm nhận được ngay sự hiện diện của mình bằng cách tạo ra nhiều tiếng động ầm ĩ. Người ta gần như có thể nghe ông ta nói, “Tôi đây này! Tôi tới đây này, người đàn ông vĩ đại, chủ nhân ngôi nhà này, người kiếm cơm, kẻ khiến toàn thể các người có thể sống vui sống khỏe! Chú ý đến tôi và tỏ lòng kính trọng với tôi đi!”
            Lần này ông ta đi vào, vỗ lưng cậu con trai và hét lên, “Này con trai, bố mày đang cảm thấy ông ta sắp có một ngày kiếm tiền tốt ở ga-ra đấy! Tao có vài em xe xinh đẹp bé nhỏ để tống cho mấy thằng ngu sáng nay. Bữa sáng của tao đâu?”
            “Tới đây, kho báu ơi!” Bà Wormwood gọi vọng ra từ nhà bếp.
            Matilda cố cắm mặt vào món bánh bột ngô của mình. Cô không dám ngước lên. Thoạt tiên cô không chắc mình đang thấy cái gì. Sau đó, nếu cô thực sự thấy thứ mình nghĩ mình sắp thấy, thì cô không tin mình có thể giữ nghiêm nét mặt được. Cậu con trai thì đang nhìn thẳng hướng cửa sổ, mồm nhồm nhoàm bánh mì, bơ đậu phộng và mứt dâu.
            Ông bố lượn tới phía đầu bàn để ngồi, khi mà bà mẹ lướt ra từ nhà bếp, tay bưng một đĩa lớn chất đầy trứng, xúc xích, thịt muối, cà chua. Bà ta nhìn lên. Bắt gặp hình dáng chồng. Và bà sựng lại. Rồi bà hét lên một tiếng như lôi bà bay tới tận trời xanh, rồi bà làm rơi cái đĩa và đồ ăn rớt ra tung tóe. Mọi người nhảy dựng cả lên, trong đó có Ông Wormwood.
            “Cái quái gì xảy ra với cô vậy, con đàn bà kia?” ông ta hét lên. “Nhìn đống lộn xộn cô làm đổ ra thảm kìa!”
            Tóc anh!” bà mẹ rú lên, ngón tay run rẩy chỉ vào chồng. “Nhìn tóc anh ấy! Anh làm gì với tóc mình vậy?”
            “Lạy trời, có gì không ổn với tóc tôi chứ?” ông ta hỏi.
            “Ối trời, bố ơi, bố làm gì với tóc mình vậy?” cậu con la lên.
            Một cảnh tượng cực kỳ huyên náo diễn ra tuyệt hay trong phòng ăn sáng.
            Matilda chả nói gì. Cô chỉ ngồi đó ngưỡng mộ hiệu ứng tuyệt vời do chính tay mình tạo ra. Mái tóc ngắn đẹp đen giòn của Ông Wormwood giờ có màu bạc bẩn bẩn, thứ màu nơi quần tất của mấy cô diễn viên đi dây không được giặt suốt cả mùa đoàn xiếc đi lưu diễn.
            “Anh, anh nhuộm tóc mất rồi!” bà mẹ ré lên. “Đồ ngu, sao anh làm thế! Nó trông kinh quá! Trông khiếp lắm! Trông anh như thằng hâm ấy!”
            “Mẹ con nhà mày nói năng vớ vẩn gì thế?” ông bố rú lên, đặt cả hai tay lên tóc. “Tao tất nhiên là không đời nào đi nhuộm nó rồi! Bọn bay có ý gì khi bảo tao nhuộm nó? Trò đùa ngớ ngẩn nào à?” Mặt ông ta xanh mét, màu của mấy quả táo chua.
            “Bố hẳn đã nhuộm nó rồi, bố ạ” cậu con đáp. “Nó có màu như màu tóc mẹ, nhưng trông bẩn hơn nhiều.”
            “Dĩ nhiên bố mày nhuộm nó rồi!” bà mẹ hét lên. “Nó không tự đổi màu được! Anh đang làm cái quái quỷ gì vậy, muốn trông đẹp trai hơn hả? Trông anh như bà cố nội của ai đó sắp đi tong ấy!”
            “Đưa tôi cái gương!” ông bố ré lên. “Đừng đứng đực ra đó gào rú vào mặt tôi! Đưa tôi cái gương ngay!”
            Túi xách của bà mẹ nằm trên chiếc ghế ở đầu kia chiếc bàn. Bà ta bèn mở túi, lấy ra hộp phấn, trong đó có cái gương soi tròn tròn nho nhỏ nằm bên dưới nắp hộp. Bà ta mở hộp phấn và đưa nó cho ông chồng. Ông ta vồ lấy nó, giơ lên ngang mặt và vì thế làm đổ phần lớn phấn lên vạt trước chiếc áo vét vải tweed tuyệt đẹp của mình.
            Cẩn thận chứ!” bà mẹ lại rú lên. “Giờ nhìn xem anh làm gì nào! Đây là phấn hiệu Elizabeth Arden tốt nhất của em đấy!”
            “Ối trời ơi!” ông bố rú lên, nhìn vào cái gương nhỏ. “Chuyện gì xảy ra với tôi thế này! Trông ghê quá! Trông tôi như sắp đi tong vậy! Tôi không thể ra ga-ra mà bán xe như thế này được! Sao chuyện này xảy ra nhỉ?” Ông ta nhìn quanh phòng, đầu tiên là bà mẹ, rồi tới cậu con trai, rồi tới Matilda. “Sao nó xảy ra được nhỉ?” ông ta rú lên.
            “Bố ạ, con hình dung là,” Matilda lặng lẽ nói, “bố đã không nhìn kỹ, và đơn giản là cầm nhầm lọ thuốc nhuộm của mẹ để ở trên kệ, thay vì lọ thuốc dưỡng của bố.”
            “Tất nhiên là thế rồi!” bà mẹ la lớn. “Thật vậy, Harry ạ, sao anh có thể ngu thế không biết? Sao anh không đọc kỹ cái nhãn trước khi đổ một đống thứ đó lên đầu chứ! Thuốc của em tẩy cực kinh. Em chỉ dùng một thìa cho vào cả chậu nước, trong khi anh chơi cả đống lên đầu! Có khi nó làm anh rụng tiệt cả tóc đấy! Đầu anh ngứa hết cả lên chưa?”
            “Cô nói tóc tôi sắp rụng cả à?” ông chồng rú lên.
            “Em nghĩ thế đấy,” bà mẹ đáp. “Pe-rô-xít là hóa chất mạnh lắm. Đó là thứ người ta dùng để tẩy uế bồn bệ nhà xí, thế nên nó mới có tên khác.”
            “Cô nói gì thế!” ông chồng rống lên. “Tôi không phải bồn bệ nhà xí! Tôi không muốn bị tẩy uế!”
            “Thậm chí như khi em dùng, đã pha loãng ra, mà nó còn khiến tóc em rụng cả mớ, thì có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra với anh. Em ngạc nhiên là nó không khiến đầu anh trọc lóc đi!”
            “Giờ tôi làm gì bây giờ?” ông bố rền rĩ. “Bảo nhanh lên xem tôi cần làm gì trước khi tóc tai rụng tiệt cả!”
            Matilda bảo, “Con mà là bố thì con sẽ đi gội đầu, bố ạ, bằng nước và xà phòng. Nhưng bố phải nhanh lên.”
            “Làm thế có đổi được màu tóc trở lại không?” ông bố lo lắng hỏi.
            “Dĩ nhiên là không rồi, đồ đần!” bà mẹ đáp.
            “Vậy tôi làm gì bây giờ? Tôi không thể đi loanh quanh trong bộ dạng thế này mãi được!”
            “Anh phải nhuộm tóc cho nó đen trở lại,” bà mẹ bảo. “Nhưng đầu tiên phải đi gội đầu, không chả còn tí tóc nào để mà nhuộm cả đâu.”
            “Đúng rồi!” ông bố hét lên, nhảy vội đi gội đầu. “Hãy lên lịch hẹn nhuộm tóc cho anh ngay ở chỗ em hay làm ấy! Bảo họ đây là ca khẩn cấp! Họ phải tống cổ ai đó ra khỏi danh sách! Anh sẽ lên lầu gội đầu ngay bây giờ!” Nói rồi gã đàn ông phóng ra khỏi phòng và Bà Wormwood, thở một hơi thật dài, tiến tới bên điện thoại để gọi cho tiệm làm đầu.
            “Bố dạo này cứ hay làm mấy việc ngớ ngẩn kinh, mẹ nhỉ?” Matilda nói.
            Bà mẹ, tay quay số, miệng nói, “Tao sợ là đàn ông luôn không thông minh như họ cố tỏ ra đâu. Mày phải học điều đó khi mày lớn hơn chút nữa, con gái ạ.”

No comments:

Post a Comment