VỤ BẮT CÓC
Nằm dưới chăn, Sophie chờ đợi.
Sau đó đâu chừng
một phút, cô giở mép chăn, liếc ra ngoài.
Lần thứ hai
trong đêm, máu trong người cô như muốn hóa thành băng, và cô muốn hét lên,
nhưng chẳng phát ra được tiếng nào. Kia, ngay tại cửa sổ, nơi rèm cửa đã được
vén sang một bên, là gương mặt nhăn nheo nhợt nhạt dài thoòng của Gã khổng lồ,
đang nhìn chằm chằm vào. Đôi mắt đen sáng chói của hắn soi vào giường của
Sophie.
Phút giây
sau, một bàn tay to lớn cùng những ngón tay nhợt nhạt liền bò qua cửa sổ. Theo
sau nó là một cánh tay, to như thân cây, và rồi cánh tay, bàn tay, những ngón
tay đó vươn qua phòng tiến thẳng về phía giường của Sophie.
Lần này
Sophie thực sự hét lớn, nhưng chỉ trong giây lát, vì bàn tay to lớn kia đã
nhanh chóng chộp lấy tấm chăn của cô và tiếng hét bị tắt lịm dưới mớ ra trải
giường.
Sophie, vẫn
khom người núp dưới tấm chăn, liền cảm thấy những ngón tay khỏe mạnh kia túm lấy
cô, nhấc cô ra khỏi giường, khỏi mớ chăn ra gối nệm, và mang ra ngoài cửa sổ.
Nếu bạn nghĩ tới thứ gì ghê rợn hơn thế xảy đến với bạn vào
lúc nửa đêm, thì hãy nghe tiếp chuyện này.
Điều kinh khủng
là Sophie biết chính xác chuyện gì đang xảy ra dù cô không nhìn thấy gì cả. Cô
biết là Con quái vật (hay Gã khổng lồ) kia, với bộ mặt nhăn nheo nhợt nhạt dài
thoòng to bự và đôi mắt nguy hiểm, đã lôi cô ra khỏi giường ngay giữa canh ba
và giờ mang cô ra ngoài cửa sổ, bít bùng trong tấm chăn.
Chuyện xảy ra
tiếp theo chính xác là thế này. Khi Gã khổng lồ tóm được Sophie mang ra ngoài rồi,
thì hắn liền tém lại tấm chăn để chỉ cần một tay là có thể cầm được cả bốn góc,
với Sophie bị cầm tù bên trong. Tay kia hắn vớ
lấy cái va li và cây kèn trumpet dài, rồi chạy mất.
Sophie, trong lúc ngọ nguậy bên trong tấm chăn, vẫn cố thò đầu
nhìn ra ngoài qua khe hở nhỏ dưới bàn tay Gã khổng lồ. Cô nhìn lom lom ra xung
quanh.
Cô thấy những
ngôi nhà trong làng trôi vùn vụt hai bên đường. Gã khổng lồ đang lao nhanh dọc
phố High Street. Hắn chạy nhanh đến nỗi chiếc áo choàng màu đen kêu phần phật
phía sau, y như tiếng cánh chim đập vậy. Mỗi bước của hắn bằng cả cái sân quần
vợt. Hắn chạy ra khỏi làng, và chả mấy chốc bọn họ đã băng qua các cánh đồng vằng
vặc ánh trăng. Hàng dậu chia cắt các cánh đồng không nhằm nhò gì với hắn. Gã khổng
lồ chỉ sải chân một bước là chạy băng qua chúng. Một con sông rộng xuất hiện
trên đường hắn đi. Hắn cũng chỉ sải chân một bước là bay vọt sang bờ bên kia.
Sophie lui
cui trong chăn, mắt dòm ra bên ngoài. Cô bị nảy lên như túi khoai tây trên chân
Gã khổng lồ. Bọn họ băng qua đồng ruộng, bờ dậu, sông suối, và được một lát, thì
ý nghĩ ghê rợn sau xuất hiện trong đầu Sophie. Cô tự nhủ, Gã này chạy nhanh, là vì hắn
đói, hắn muốn về nhà càng sớm càng tốt, và rồi hắn sẽ xơi mình vào bữa sáng mai.
CÁI HANG
Gã khổng lồ cứ chạy, chạy mãi. Nhưng giờ có sự thay đổi kỳ lạ
trong lần chạy của hắn. Hắn thình lình tăng tốc nhanh hơn. Hắn chạy càng lúc
càng nhanh và chả mấy chốc với tốc độ đó, cảnh vật bỗng nhòe đi. Gió đập vào má
Sophie bỏng rát. Nó khiến cô chảy cả nước mắt. Nó quất qua đầu cô và rít bên
tai cô. Cô không còn thấy chân Gã khổng lồ chạm đất nữa. Cô có cảm giác kỳ dị
là chúng đương bay. Không thể bảo là họ đang ở trên đất liền hay trên biển. Gã
khổng lồ có một thứ phép thuật nào đó ở chân. Gió đập mặt vào mặt Sophie, mạnh
đến nỗi cô phải hụp đầu xuống, chui vào chăn để đầu mình không bị thổi bay đi mất.
Có khi nào họ
đang vượt biển không nhỉ? Sophie cảm thấy dĩ nhiên là thế. Cô lui cui trong
chăn, lắng nghe tiếng gào của gió. Nó làm thế đâu chừng vài giờ.
Rồi đột nhiên
gió ngừng gào. Tốc độ chạy bắt đầu chậm lại. Sophie có thể thấy chân của Gã khổng
lồ lại nện mạnh xuống đất. Cô thò đầu ra ngoài chăn để nhìn. Họ đang ở một miền
đất đầy rừng rậm và sông hồ cuồn cuộn. Gã khổng lồ nhất định đã giảm tốc và giờ
đang chạy chậm lại như bình thường, dù bình thường là một từ xuẩn ngốc khi dùng
để mô tả một gã khổng lồ chạy nước đại. Hắn phóng qua cả tá sông ngòi. Hắn ầm ầm
đi qua một khu rừng lớn, xuôi xuống một thung lũng, vòng lên cả dãy đồi trọc
như tấm bê tông, rồi sải bước vượt qua miền hoang mạc vắng vẻ, không thuộc trái
đất này. Đất ở đây bằng phẳng, có màu vàng nhạt. Những tảng đá to màu xanh nằm
rải rác, còn cây chết thì ở khắp mọi nơi, trông như những bộ xương khô. Mặt
trăng đã biến mất từ lâu và giờ ánh bình minh đang hửng sáng.
Sophie, vẫn
ngồi trong chăn nhìn ra, thình lình thấy trước mặt mình một ngọn núi to lởm chởm.
Ngọn núi có màu xanh đen, và quanh nó bầu trời đang tràn trề, lấp lánh ánh
sáng. Những mảng sáng vàng nhạt đang túa ra giữa những đám mây trắng như sương giá,
và bên sườn núi, mặt trời buổi sớm đang mọc lên với màu đỏ như máu.
Tới dưới chân
núi, Gã khổng lồ dừng lại. Hắn hồng hộc thở. Bộ ngực to lớn của hắn nhấp nhô trồi
sụt. Hắn ngừng lại để lấy hơi.
Ngay trước mặt họ, nằm cạnh ngọn núi, Sophie có thể thấy một tảng
đá to tròn. Nó to bằng cái nhà. Gã khổng lồ tiến đến, lăn tảng đá sang một bên,
dễ dàng như lăn một quả bóng, và giờ, nơi tảng đá từng đứng chặn, xuất hiện một
lỗ đen rộng hoác. Lỗ đen lớn đến nỗi Gã khổng lồ thậm chí chẳng cần phải cúi đầu
khi bước qua. Hắn bước vào cái lỗ đen, một tay cầm Sophie, tay kia cầm kèn và
cái va li.
Sải bước vào
xong, hắn liền dừng lại, lăn tảng đá trở lại chỗ cũ để lối vào hang động bí mật
của mình hoàn toàn được giấu kín, không thể thấy từ bên ngoài.
Giờ khi lối
đi đã được bịt kín, thì không một tia sáng từ ngoài nào có thể tràn vào hang. Tất
cả đều tối đen.
Sophie thấy
mình được hạ xuống đất. Rồi Gã khổng lồ bỏ cái chăn ra. Bước chân hắn tản ra
xa. Sophie ngồi đó trong bóng tối, run lên vì sợ.
Hắn sắp xơi
mình đây, cô tự nhủ. Hắn có thể ăn sống nuốt tươi mình, như thế này này.
Hoặc hắn phải
luộc mình trước đã.
Hoặc hắn sẽ
chiên mình lên. Hắn sẽ thả mình như lát thịt giăm bông vào cái chảo to chứa đầy
mỡ sôi xèo xèo.
Một tia sáng
thình lình chiếu rọi khắp nơi. Sophie chớp mắt rồi chăm chú nhìn.
Cô thấy một cái
hang to tướng với mái đá thật cao.
Tường bốn
phía được kê đầy những kệ, trên kệ là hàng hàng lớp lớp những chai lọ thủy
tinh. Lọ có ở khắp mọi nơi. Chúng được xếp đầy các góc. Chúng chiếm hết mọi
ngóc ngách của cái hang.
Giữa hang là
cái bàn cao 12 foot và một cái ghế tương xứng.
Gã khổng lồ cởi chiếc áo khoác đen ra, treo nó lên tường.
Sophie thấy bên dưới chiếc áo khoác hắn mặc là một cái áo giống kiểu áo sơ mi
không cổ, và một cái áo chẽn bằng da bẩn thỉu, mà hình như chả có cái cúc nào.
Quần hắn mặc có màu xanh lục đã bạc màu, và quá ngắn so với cặp giò. Chân hắn
mang một đôi xăng-đan trông rất buồn cười, bởi không hiểu vì sao, đầu dép lại bị
cắt một lỗ to để ngón chân thò ra. Sophie, đang lui cui trên nền hang trong bộ
váy ngủ của mình, bèn ngước lên nhìn hắn qua cặp kính gọng thép dày cui của
mình. Cô run lên như lá cây trong gió, và một luồng khí lạnh như băng chạy dọc
sống lưng cô.
“Ha!” Gã khổng
lồ kêu lên, bước lại gần, hai tay xoa vào nhau. “Ta có gì đây nào?” Giọng hắn ầm
vang khắp hang hệt như tiếng sấm.
No comments:
Post a Comment